Kiều Mục không nể mặt đáp lại: "Ừ, vô cùng kì lạ! Nào, nói cho tôi biết, cậu đang tổn thương vì chuyện gì vậy?"
Hàn Vân Đình bị tổn thương: "..."
Anh im lặng không nói gì.
Kiều Mục ở đầu dây bên kia vẫn trêu chọc: "Tôi nói này Tiểu Hàn, cậu đừng cố giấu giếm làm gì, nhất định là cậu đã gặp phải chuyện gì đó, nếu không cậu sẽ không đăng cái ảnh khó hiểu như thế này!"
Trong mắt các anh em, cảm xúc của Hàn Vân Đình rất khó đoán.
Mặc dù mọi người lúc nào cũng chuyện trò vui vẻ, nhưng ẩn dưới vẻ ngoài ôn hòa của Hàn Vân Đình là một trái tim vô cùng thờ ơ và lạnh lùng khác thường, như thể bị thiếu hụt cảm xúc nào đó.
Gần như chưa ai từng thấy anh mất kiểm soát cảm xúc, mà càng như vậy thì lại càng kì lạ.
Người bình thường làm gì có ai bình tĩnh như núi, mười năm như một này?
Ngay cả chú Tư cũng không làm được!
Hàn Vân Đình thở dài một tiếng, thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định dốc bầu tâm sự: "Tôi không sao, anh quá lo rồi."
Anh không quen bộc bạch hết cảm xúc trong lòng mình ra, sự khép kín lầm lì ẩn sâu trong anh lúc nào cũng âm ỉ ngăn cản anh mở lòng với người khác.
Kiều Mục ở đầu dây bên kia cũng không truy hỏi nữa, chỉ dặn dò vài câu rồi hai người cúp máy.
Cậu Ba kì quặc nhà họ Hàn không muốn nói nhiều, ép buộc cũng vô dụng.
Nhưng... có thể đi nghe ngóng xem chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy ở Paris!