Ban đêm như vậy, nếu không có lần bại trận lúc sẩm tối, có lẽ tâm trạng của cô sẽ tốt hơn một chút. Cô đang than thở thì tiếng chuông nơi sảnh trước dưới tầng bỗng reo lên. Phòng ngủ chính ở tầng hai cách khá xa tầng dưới, nhưng trong phòng khách trống trải và màn đêm tĩnh lặng thì tiếng chuông cửa đột ngột trở nên vô cùng chói tai, phá tan sự yên ắng này. Nghiên Thời Thất đi dép lê ra ngoài, gặp được Tần Bách Duật cũng đang bước ra từ phòng sách ở hành lang tăm tối. “Muộn như vậy rồi, ai còn đến nhỉ?” Lông mày của anh nhíu dần lại, vuốt ve mái tóc dài của cô rồi trầm giọng bảo: “Em về phòng đi, anh đi xem sao.” “Em đi cùng anh.” Nghiên Thời Thất ôm tay anh đi xuống tầng.
Có vẻ người ở bên ngoài rất nôn nóng, nên tiếng chuông vang lên không ngớt. Nghiên Thời Thất mở đèn trần trong phòng khách, hơi nheo mắt chớp chớp.
Ánh sáng bất chợt chiếu vào mắt làm cô hơi khó chịu. Cô kéo cánh tay Tần Bách Duật, đi tới cửa rồi liếc mắt nhìn, bất giác giật anh một cái.
Dưới cái nhìn dịu dàng của anh, ánh mắt của cô lóe lên vài phần trêu ghẹo, rồi chỉ vào điện thoại có hình ảnh bên góc tường. Tại sảnh trước có ánh sáng màu cam ấm áp, sắc mặt của vị khách không mời mà đến kia vô cùng lo lắng, còn có một chút cố chấp, không phải Lăng Mật thì là ai! Chạy tới Vịnh Lâm Hồ vào đêm khuya sương dày, quả là vất vả cho cô ta quá! Nghiên Thời Thất thu hồi tầm mắt khỏi cánh cửa, gãi ấn đường, nhìn người đàn ông rồi bất giác trầm giọng lên tiếng: “Có mở không? Liệu có việc gấp không nhỉ?” Thật ra cô rất tò mò, Lăng Mật lại giở trò mèo gì đây..