Chương 147CÔ MUỐN HỌC TRÀ ĐẠO! Lúc Kiều Mục rời khỏi nhà cũ thì gặp Kiều Viễn Hâm và Kiều Phỉ Bạch ở ngoài cổng chính. Anh cởi áo vest, tiện tay mở cửa xe rồi đặt áo lên ghế phụ. Kiều Chính Hâm đứng cách đó không xa, mặt mũi giận dữ, thấy anh lên xe thì vội vã lao tới. Phía sau ông ta là Kiều Phỉ Bạch cúi đầu đứng cạnh xe, ỉu xìu như quả cà ngấm sương thu, trông rất ủ rũ. Kiều thị Entertainment bị Kiều Mục lấy đi, đồng nghĩa với việc chặt đứt một cánh tay của phòng ba bọn họ. Cô ta không cam lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì. Bởi vì trước mắt, không ai có thể lay động địa vị của Kiều Viễn Chính trong nhà họ Kiều. Không biết lần tỉnh táo tiếp theo của ông nội là khi nào! Trong xe, nhìn bóng dáng Kiều Viễn Hâm đang đến gần, Kiều Mục nhếch mép, lạnh lùng cười. Lúc Kiều Viễn Hâm cách xe của anh chưa đến mười bước, anh đạp chân ga, điêu luyện quay đầu, để lại cho cha con bọn họ một ánh đèn đuôi xe đã đi xa. Kiều Viễn Hâm trợn mắt há hốc mồm!
Ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho việc bị cướp mất Kiều thị! *** Kiều Mục lái xe trên đường, mở radio, lấy di động từ trong túi quần ra, gọi cho Tần Bách Duật. “Anh bảo, anh đã lấy được Kiều thị rồi!” “…” “Cái gì mà dễ dàng! Bác Cả cho anh là có điều kiện hẳn hoi!” “…” “Anh mặc kệ, chú mau chuyển cho anh mảnh đất ở núi Nghi Nam kia đi.
Mẹ nó chứ, vì chú mà anh không thể không đồng ý với bác Cả, rồi phải để cho bác ấy cùng tham gia vào quy hoạch động thổ mảnh đất trống kia.