Chương 139LĂNG TỬ HOAN HOẢNG SỢ! Lúc bị những kẻ kia kéo ra khỏi sàn nhảy, Lăng Tử Hoan hoảng loạn hét lên nhưng lại bị nhấn chìm trong tiếng rít gào như thủy triều của đám đông ồn ào. Toi đời rồi! Cô nghĩ, mình toi thật rồi! Trong lòng vừa giận vừa hối hận, cô giận mình ham chơi, hối hận vì không nghe lời Mục Nghi. Suy cho cùng, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi, kết quả của việc mải chơi như hôm nay là bị bốn gã đàn ông khốn nạn kéo vào nhà vệ sinh nam. Lăng Tử Hoan không khóc nhưng cơ thể lại run lên bần bật. Cô giãy thật mạnh, khi sắp bị chúng kéo vào trong buồng kín thì một bóng người đột ngột xuất hiện như vị thần khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Chỉ hai, ba cú đã quật ngã lũ đàn ông kia sấp mặt, đơn phương đánh đấm nghiền ép. Lăng Tử Hoan sững sờ. Mãi cho tới khi trông thấy gương mặt lạnh lùng của Mục Nghi, cô mới mím môi bật khóc thành tiếng. “Đầu Gỗ, hu hu hu hu…”
Lăng Tử Hoan sợ hãi, loạng choạng chạy đến bên Mục Nghi, vòng tay ôm lấy vai anh ta, cơ thể run rẩy trông rất đáng thương. Mục Nghi không nói gì, anh ta kéo dãn khoảng cách, cởi áo khoác ngoài ra, sau khi choàng lên vai cô thì nhanh chóng dẫn cô đi. Không vì lí do nào khác, anh chỉ lo có kẻ xông vào thì ắt sẽ xảy ra ẩu đả. Mà bộ trang phục trên người Lăng Tử Hoan bây giờ quả thật không thích hợp để nhiều người nhìn thấy. Mọi chuyện chính là như vậy.
Suốt dọc đường, anh không hề lên tiếng, lạnh lùng như một khối băng.
Mà nét mặt kia cũng chưa hề thay đổi từ lúc Nghiên Thời Thất lên xe. Lăng Tử Hoan đuối lý, đành phải ngồi trong góc xe chuyên dụng, cúi đầu vẽ vòng tròn. Cô nghĩ, từ nay về sau có lẽ cô sẽ không tới những nơi như quán bar hay hộp đêm nữa.