Đại Trần gãi đầu, "Chị Đại, chị hỏi khó em rồi, em có thể vào tới Nam Hải, nhưng không trà trộn nổi vào nhà họ Lôi đâu. Em chỉ nghe người ta nói thôi. Lúc trước chị bảo em không cần tìm hiểu thêm nữa, nên em không hỏi chi tiết nữa."
Bàn tay cầm di động của Ôn Tranh hơi siết lại, ánh mắt bối rối, răng nghiến chặt.
Đại Trần thấy cô không nói gì thì bổ sung: "Em cũng không biết cậu cả Lôi làm sao, nhưng lúc ấy nghe nói có nhiều bác sĩ đi ra đi vào nhà họ Lôi lắm. Chị Đại, chị nói xem, có phải anh ta mắc bệnh nan y gì không?"
Đồ Đại Trần mồm quạ này!
Nghe anh ta nói như vậy, Ôn Tranh nheo mắt lại, môi mím tới trắng bệch, nói một câu "Biết rồi!" rồi cúp máy.
Cô phải đến Nam Hải!
Cô đã đè nén tâm tư tình cảm của mình quá lâu. Sau khi dự đám cưới của Nghiên Thời Thất, niềm thôi thúc muốn gặp Lôi Duệ Tu như dòng nham thạch nóng chảy phun trào, cô không thể nào ngăn lại được nữa.