Nghiên Thời Thất đang trở mình bỗng khựng lại, quay đầu nhìn về phía người đang nằm nghiêng kia.
Bóng đêm làm cô chẳng thể nhìn rõ gương mặt anh nhưng vẫn có thể lờ mờ trông thấy đôi mắt sáng như sao. Hình như Tần Bách Duật thở dài, anh vươn tay luồn vào lọn tóc sau gáy cô, ôm lấy vai cô rồi kéo cô vào lòng mình.
Anh hỏi: “Không quen à?” Nghiên Thời Thất co mình trong lòng anh, giọng điệu ủ rũ, hờn dỗi đáp: “Có một chút!” Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nghe vậy thì khẽ khàng kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Anh ôm lấy gương mặt cô, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn, “Em đang trăn trở điều gì à?” Tiếng nói khàn khàn tỉnh táo của anh vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
“Đâu… Đâu có!” Nghiên Thời Thất nói dối! Cô có thể bình tĩnh đối đáp với Lăng Mật, nhưng cô không thể phủ nhận rằng trong lòng cô rất để ý đến lời nói kia. Ngoài việc tò mò, cô còn muốn hỏi, liệu có phải bây giờ trong lòng anh vẫn còn hình bóng cô gái đó hay không. Cô có thể từ bỏ quá khứ nhưng lại cố chấp muốn sở hữu tất cả hiện tại và tương lai của anh. Lồng ngực Nghiên Thời Thất phập phồng, mãi cho tới khi cánh tay anh khoác bên hông cô ghì chặt lại, cô mới nghe thấy anh nói: “Chỉ cần không phải là lời anh nói thì em không cần tin.” Cô giật mình, sương mù tích tụ trong lòng dần dần tản mát như được nắng gắt chiếu rọi. Hóa ra cô vẫn bị ảnh hưởng, chỉ là cô không bằng lòng thừa nhận nỗi lòng của mình mà thôi. Nghiên Thời Thất cọ vào ngực anh, thẹn thùng gật đầu, “Em biết rồi!” Cô không muốn tiếp tục gặng hỏi lý do, anh đã trả lời thì nhất định biết rõ suy nghĩ của cô. Có lẽ lời Lăng Mật nói là thật, hoặc có lẽ cô ta cố tình châm ngòi ly gián, nhưng chỉ cần không phải do anh nói ra thì cô không cần thiết phải tin. Đầu óc cô dần tỉnh táo, âu lo tan biến như làn gió, Nghiên Thời Thất vòng tay ôm lấy eo anh. Cô ngửi mùi hương trên cơ thể anh, cơn buồn ngủ đột nhiên ùa tới, cô bèn trở mình tìm một tư thế thoải mái để ngủ. “Em đừng cử động, ngủ đi!” Giọng nói của anh bỗng trầm hẳn xuống, hơi thở hình như cũng gấp gáp hơn.