Đôi mắt người vệ sĩ kia lập tức trở nên hoảng hốt sợ hãi, "Còn... còn có một cô gái trẻ đi cùng chị Lâm nữa, trông có vẻ quen biết nên..."
Nghe đến đây, tất cả mọi người cảm thấy được chuyện này đã mất kiểm soát rồi.
Nhưng thời gian không cho phép Tần Bách Duật tiếp tục tra hỏi và truy cứu trách nhiệm.
Anh liếc mắt ra hiệu với Mục Nghi, Mục Nghi hiểu ý gật đầu, buông cổ áo Tiểu Lâm ra, ra lệnh gọn gàng dứt khoát, "Ngăn tất cả mọi lối ra, hành động đi!"
Tình huống có vẻ rất nghiêm trọng, đội hai và Tiểu Lâm, Tiểu Nguyên đều nhanh chóng chia ra bao vây biệt thự.
Từ tầng một tới tầng hai, người thì trèo tường, người thì chặn cửa.
Một phút sau, mọi người đều đã vào vị trí.
Tần Bách Duật đẩy cổng hàng rào đi nhanh vào cửa chính.
Anh nhấn vân tay mở cửa trong, hơi chậm lại bước chân quan sát, xung quanh phòng khách rất yên tĩnh.
Trong không khí còn vương mùi cơm thoang thoảng, nhưng phòng khách sáng choang không có lấy một bóng người.
Tần Bách Duật từ từ bước vào trong, mọi thứ trong nhà đều như cũ, không có gì bất thường.
Anh liếc nhìn cầu thang, quay đầu gật khẽ với Mục Nghi. Khi hai ánh mắt vừa giao nhau, Mục Nghi lập tức rút một con dao bấm Thụy Sĩ từ áo khoác ra.
Loáng một cái hai người đã xuất hiện ở tầng hai. Thảm trong hành lang vừa hay giảm bớt tiếng bước chân của bọn họ.
Hai người đi thẳng tới phòng ngủ chính, không khí căng thẳng.
Mãi tới khi...
"Ha ha, Thập Thất nhìn này, bảng phấn mắt này đẹp quá, tôi chưa từng thử loại màu này bao giờ!"
Một tràng cười vui vẻ truyền tới từ phòng quần áo ngay sát vách.
Nghe đến tiếng nói này, gương mặt điển trai của cậu tư Tần trở nên âm u.
Anh không cố áp tiếng bước chân xuống nữa, bước nhanh tới mở cửa phòng quần áo.
Ba người bên trong thấy cửa mở thì giật thót.
Nghiên Thời Thất đang cầm bảng phấn mắt và cọ đánh mắt, thấy anh Tư thì bật thốt lên, "Anh đã về rồi à?"
Cô còn tưởng anh bận tiếp khách tới khuya cơ chứ?
Nhưng mà... giờ là mấy giờ rồi nhỉ?
Bấy giờ cô mới phát hiện ra mình không cầm điện thoại theo.