Trong phòng bếp yên tĩnh vẫn còn tỏa ra mùi bữa sáng thơm ngon. Đôi mắt cô sáng lên, nắm chặt lấy đầu ngón tay anh.
Dưới vẻ mặt khó hiểu của anh, cô từ từ nghiêng người, nheo mắt kề sát gò má anh, rồi nũng nịu nói: “Tổng Giám đốc Tần, anh luôn mang đến cho em niềm vui bất ngờ, có phải em cũng nên báo đáp lại hay không?” Nụ cười của anh vẫn nguyên vẹn trên môi, đôi mắt đen láy tràn ngập tia sáng dịu dàng, dung túng cho hành động đùa giỡn của cô, “Em định báo đáp thế nào?” Cô nhìn thấy sự thương yêu, chiều chuộng trong mắt anh.
Hai người mặt đối mặt, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi hương mát lạnh trên người anh.
Tâm trí cô như bị mê hoặc, ánh mắt bỗng trở nên nồng nàn như nước.
Đối diện với nụ cười của anh, cô kề sát đến gò má anh, hôn chụt một cái. Sau khi hôn xong, Nghiên Thời Thất cũng buông tay anh ra, ngồi xuống vị trí đối diện.
Cô cầm bánh mì nướng lên cắn một cái, gương mặt tràn ngập vẻ ngọt ngào và ấm áp.