Tần Bách Duật đứng yên nhìn bóng lưng tập tễnh của ông, ánh mắt tràn đầy biết ơn.
Sau đó anh cùng chú Cổ đi dạo một lúc lâu. Chú Cổ luôn dùng tay diễn đạt, mà Tần Bách Duật cũng rất kiên nhẫn nhìn.
***
Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật ăn trưa trong phủ tù trưởng xong, hai giờ chiều thì đi về trang viên.
Ninh Á rất lưu luyến, lúc tiễn Nghiên Thời Thất ra ngoài còn không ngừng dặn: "Khi nào có thời gian cô phải về đây chơi đấy nhé! Hoặc tôi sang Trung Quốc tìm cô cũng được."
Dù sao cô nàng cũng mang một nửa dòng máu Trung Hoa, lớn thế này còn chưa từng về thăm nước lần nào.
Bây giờ nhắc tới thì cô lại càng mong chờ, muốn về nước xem thử.
"Được, nhớ nhé, lúc nào tôi cũng hoan nghênh cô!"
Nghiên Thời Thất cười tạm biệt, xoay người lên xe trước.
Cô nghĩ Ninh Á có chuyện muốn nói với anh Tư.
Trước cổng phủ tù trưởng, Ninh Á dè dặt nhìn Tần Bách Duật, gió thổi rối mái tóc của cô.
Ninh Á ngập ngừng mãi, cuối cùng vẫn nở một nụ cười thật tươi, nói khẽ: "Em không thích anh nữa!"
Tần Bách Duật bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt, "Cảm ơn!"
Anh nói cảm ơn khiến Ninh Á tự giễu cười khẽ, "Xem ra tình cảm của em làm phiền anh rồi?"
Tần Bách Duật không đáp, nhưng cô biết anh đang ngầm tán đồng.
Ninh Á hậm hực, khoanh hai tay trước ngực, kiêu ngạo hất cằm lên, "Anh yên tâm đi, bây giờ em còn thích Thập Thất hơn thích anh nữa."
"Đợi khi nào kết hôn, em sẽ gửi thiệp mời cho anh đầu tiên. Anh không đến cũng được, em phải cho anh biết, người thích em rất nhiều, rất nhiều đấy!"