Cận An Thừa bị Lăng Tử Hoan từ chối cũng không giận, cầm di động tìm tiếp, "Vậy cậu thích thể loại phim gì? Tớ tìm thử xem."
Vất vả lắm mới có thể hẹn Lăng Tử Hoan đi chơi, cậu ta không muốn bỏ phí cơ hội này.
Lương Nhiễm cầm hộp bỏng ngô bị bỏ rơi sang một bên, đôi mắt lóe lên vẻ bất mãn.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lăng Tử Hoan, nỗi ghen tị đột nhiên dâng trào làm cô ta mất khống chế. Tay cô ta run lên, vấy bỏng ngô tung tóe lên người Lăng Tử Hoan.
"A!"
Lăng Tử Hoan mặc một chiếc áo khoác bông màu trắng, ngay cả giày cũng là bốt lông trắng bông xù.
Chưa kể bỏng ngô vàng rực thấm đầy đường dẻo đổ lên người Lăng Tử Hoan, còn có mấy viên dính lên mặt giày của cô.
"Cậu làm cái quái gì thế hả?" Cận An Thừa quay sang gầm lên với cô ta trước, nét mặt cau có khó chịu.
Nếu cậu ta không nhìn sai, vừa rồi Lương Nhiễm cố ý nghiêng tay nên bỏng ngô mới văng lên người Lăng Tử Hoan.
Hôm nay rạp chiếu phim không đông lắm, nhưng Cận An Thừa vừa gào lên, hơn nữa còn là tiếng Trung, nên không ít người nước ngoài đều nhìn về phía bọn họ, ánh mắt săm soi.
Lương Nhiễm cảm thấy mất hết mặt mũi rồi. Đều tại Lăng Tử Hoan cả!
Lăng Tử Hoan cúi đầu nhìn bỏng ngô trên người mình, im lặng phủi phủi.
Cô nhóc gãi nhẹ chóp mũi, nhìn Lương Nhiễm hỏi, "Cậu không cố ý đúng không?"
Lương Nhiễm nhìn đôi mắt trong veo của Lăng Tử Hoan, dè dặt gật đầu, "Tử Hoan, đương nhiên là tớ không cố ý rồi."
"Nhưng tôi cảm thấy cậu cố ý!" Lăng Tử Hoan nhíu mày, nét mặt nghiêm lại, rất không hài lòng.
Bị cô nói như vậy, Lương Nhiễm không khỏi giật mình, giọng nói cao vút lên như chột dạ, "Lăng Tử Hoan, sao cậu có thể nghĩ tớ như thế? Chúng ta là bạn mà!"
Cô ta vừa dứt lời, tiếng bước chân mạnh mẽ từ hành lang bên phải vang lên, "Muốn làm bạn với nhóc con nhà chúng tôi à? Cô có trèo cao cũng không với tới đâu!"