Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa

Chương 9



Được nước làm tới?

Lộc Chi Huyên nhìn người đàn ông trước mặt, người mà cô từng dốc hết lòng yêu thương, đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ.

Sao cô lại có thể yêu một người đàn ông như thế?

Rốt cuộc vì sao cô lại để bản thân rơi vào hoàn cảnh này?

Nói rồi, cô quay người bước đi.

Bóng lưng cô thẳng tắp, không một chút run rẩy.

Phía sau, giọng nói yếu ớt của Lộc Uyển Dư vọng lại: "Nam Từ, chị ấy ghét em rồi phải không?"

"Đừng bận tâm đến cô ấy."

Cố Nam Từ lạnh giọng an ủi, nắm lấy tay cô ta: "Chúng ta đi thôi."

Lộc Chi Huyên tạo ra khoảng cách với họ.

Như một vực sâu không thể vượt qua.

Bước chân cô khẽ khựng lại, nhưng cô không hề quay đầu nhìn lại.

Cô chỉ siết chặt chiếc vòng vỡ, những mảnh ngọc sắc lẹm đ.â.m sâu vào lòng bàn tay, m.á.u tươi lặng lẽ rỉ ra theo kẽ ngón tay, nhưng cô lại không cảm thấy đau.

Bởi vì trái tim cô từ lâu đã sớm tan nát rồi.

Cô muốn rời khỏi nơi này, và sẽ không bao giờ quay trở lại.

Hai ngày sau sự việc, cô nhận được tin nhắn xin lỗi của Lộc Uyển Dư, cô ta hẹn gặp cô đi ăn, nói là để chuộc tội.

Lộc Chi Huyên vốn không muốn đi.

Nhưng Lộc Uyển Dư cứ nắm lấy tay cô, mắt đỏ hoe nói, "Chị, em thật sự biết sai rồi, chị cho em một cơ hội được không ạ?"

Việc bất thường ắt có uẩn khúc.

Dù cho là hồng môn yến, đẩy cô vào tình cảnh này, hình như cũng chẳng có gì phải lo nữa rồi.

Họ cũng chẳng thể làm gì được cô.

Cố Nam Từ đứng một bên, vest thẳng tắp, mày mắt lạnh nhạt, chỉ thản nhiên thêm một câu, "Chỉ là ăn bữa cơm thôi, đừng quá làm mình làm mẩy."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Làm mình làm mẩy?

Lộc Chi Huyên khẽ nhếch môi, cuối cùng vẫn ngồi vào trong xe.

Cô muốn xem thử, họ còn có thể bày ra trò gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhà hàng theo phong cách Tân Trung Hoa, cánh cửa gỗ chạm khắc hoa tỏa ra mùi thơm của gỗ đàn hương, xung quanh gạch xanh ngói đen hài hòa, không khí rất đậm chất.

Trong phòng riêng treo vài bức tranh thủy mặc, trên bàn gỗ đàn hương bày bộ ấm trà men xanh.

Lộc Uyển Dư sốt sắng rót trà cho Lộc Chi Huyên, chiếc vòng tay kim cương trên cổ tay cô ta lắc lư.

"Chị, lần trước là em sai rồi, em không nên chạm vào chiếc vòng của bà ngoại."

Giọng cô ta mềm mại, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Cố Nam Từ.

Như đang tìm kiếm lời khen, cô ta tiếp tục nói, "Ly trà này coi như chuộc tội, chị tha thứ cho em được không ạ?"

Lộc Chi Huyên không nhận, chỉ cụp mắt nhìn lá trà nổi chìm trong nước trà.

"Diễn đủ chưa?"

Biểu cảm của Lộc Uyển Dư cứng lại.

Dường như không ngờ Lộc Chi Huyên lại thẳng thừng không nể mặt như vậy.

Cố Nam Từ nhíu mày, ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn, "Lộc Chi Huyên, Uyển Dư thật lòng xin lỗi."

"Vậy à?"

Cô ngước mắt lên, đáy mắt đầy vẻ châm biếm.

"Nếu thật lòng muốn xin lỗi, chi bằng đến trước mộ mẹ tôi mà dập đầu vài cái đi."

Mắt Lộc Uyển Dư lại đỏ hoe, cô ta ủy khuất kéo tay áo Cố Nam Từ, "Nam Từ, có phải chị vẫn còn giận em không?"

Cố Nam Từ vỗ nhẹ tay cô ta an ủi, khi nhìn sang Lộc Chi Huyên lần nữa, ánh mắt đã lạnh đi, "Cô cứ nhất thiết phải gay gắt như thế sao?"

Gay gắt?

Lộc Chi Huyên suýt bật cười vì tức.

Cô chỉ hỏi một câu thôi, đã thành gay gắt rồi sao?

Cô không đáp lại câu nói đó, chỉ bình tĩnh nhìn họ, hơi thở thậm chí không hề hỗn loạn chút nào, tựa lưng vào ghế mềm mại.

Hai người cứ thế đối mặt, không ai nói thêm lời nào.

Ngay lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng động lạ.

"Rắc!"

Lộc Chi Huyên theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ rung lắc hai cái, rồi sau đó, nó thẳng tắp rơi xuống đầu cô!

"Cẩn thận!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com