Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa

Chương 31



Đêm ở Hồng Kông vốn luôn rực rỡ ánh đèn, nhưng đêm nay lại đặc biệt chói mắt.

Lộc Chi Huyên đứng trên ban công biệt thự Mộ gia, đầu ngón tay vô thức vuốt ve mép tách trà.

Cô vừa kết thúc một cuộc họp thương mại, định uống chút trà cho tĩnh tâm, nhưng lại bị ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào khiến cô phải nheo mắt lại.

"Chi Huyên, anh xin lỗi."

Trên màn hình LED khổng lồ, năm chữ này được chiếu lặp đi lặp lại với tần suất mười giây một lần, thắp sáng nửa thành phố.

Không cần đoán cũng biết là ai làm.

Ngón tay cô khựng lại, mấy giọt trà b.ắ.n ra, loang lổ vết màu nâu nhạt trên chiếc váy ngủ trắng.

Tại sao cứ phải đeo bám cô không buông?

Rõ ràng đã bảo anh ta đừng làm những chuyện vô ích này nữa rồi mà.

Lộc Chi Huyên cau mày, đặt tách trà xuống, quay người kéo rèm lại.

Nhưng ánh sáng chói mắt đó vẫn lọt qua khe hở của tấm rèm vải mỏng, đổ những bóng hình chập chờn xuống sàn nhà.

m hồn bất tán.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Cô cầm lấy điện thoại, tin nhắn liên tục hiện lên ở phía trên màn hình:

[Vũ Tình: Vãi! Cố Nam Từ điên rồi hả?!]

[Vũ Tình: [Hình ảnh] Ngay cả ga tàu điện ngầm cũng treo tên cậu!]

[Vũ Tình: Cái này phải tốn bao nhiêu tiền đây, Cố Nam Từ đúng là chịu chi quá mà.]

Trong ảnh, tất cả các biển quảng cáo trong lối đi ga tàu điện ngầm đều được thay bằng ảnh cô, cùng với dòng chữ xin lỗi viết tay.

Anh ta là trẻ con chắc?

Sao lại làm những chuyện vô ích này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lộc Chi Huyên không cảm xúc vuốt đi các thông báo, tắt nguồn điện thoại.

Trong phòng ăn, Mộ Việt Triều đang cắt bít tết.

Đối với những chuyện này, anh ấy lại chẳng có phản ứng gì, chỉ lo cô sẽ không vui.

Chỉ cần cô nói một tiếng, Mộ Việt Triều có thể giải quyết tất cả mọi thứ ngay lập tức.

"Cần anh xử lý không?" anh ấy hỏi mà không ngẩng đầu, mũi d.a.o lướt nhẹ nhàng chia miếng bít tết, "Một phần ba nhà cung cấp màn hình quảng cáo ở Hồng Kông đều nợ Mộ gia ân tình."

Ý anh ấy là: Tất cả chỉ là chuyện nhỏ.

Lộc Chi Huyên dùng nĩa chọc chọc đĩa salad, "Không cần đâu."

Cô vẫn nhíu mày, không hề thả lỏng.

"Bất kể em muốn làm gì, anh đều sẽ ủng hộ em vô điều kiện."

Mộ Việt Triều nhẹ nhàng ôm lấy Lộc Chi Huyên, giúp cô vuốt lại lọn tóc mai vương trên trán.

"Được."



Cô đặt nĩa xuống, đôi mắt hồ ly hơi cụp xuống giờ lại tràn đầy sức sống, "Anh yên tâm, em không bị ảnh hưởng đâu, chỉ là thấy hơi phiền một chút."

Mộ Việt Triều khẽ cười, đẩy một ly nước chanh về phía cô.

"Có gì cứ dặn dò, bà xã đại nhân."

Giọng điệu anh ấy quá đỗi điềm nhiên, cứ như màn sám hối rầm rộ của Cố Nam Từ chỉ là một màn biểu diễn đường phố nhàm chán.

Lộc Chi Huyên ngước lên, thấy Mộ Việt Triều đang nhìn mình, ánh mắt ấm áp nhưng lại sâu không lường được.

"Sao thế?" Cô nhướng mày.

Đây là biểu cảm gì vậy?

"Anh đang nghĩ..." Mộ Việt Triều từ tốn lau tay, dáng vẻ thanh lịch điềm đạm, "Nếu anh ta biết bây giờ em ngay cả tên anh ta cũng lười nhắc tới, liệu có phát điên hơn không?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com