Nhân viên vệ sinh gỡ bỏ tấm bảng hiệu mạ vàng đề "Bất động sản Lộc Thị" ở quầy lễ tân, thay bằng tấm biểu ngữ "Cho thuê tòa nhà này". Khu văn phòng từng tấp nập người ra vào, giờ chỉ còn vài nhân viên đang thu dọn đồ đạc cá nhân.
"Mọi người nghe gì chưa? Số tài sản thừa kế mà Đại tiểu thư lấy lại, vừa đủ để trả khoản vay ngân hàng đấy."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Đáng đời! Nhị tiểu thư bình thường kiêu ngạo là thế, giờ bị tống ra nước ngoài tự sinh tự diệt, sau này cô ta xem sống tốt kiểu gì."
"Một tập đoàn lớn như vậy cứ thế biến mất."
Tiếng bàn tán vang vọng vào văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Lộc Trữ Hạc đổ người xuống ghế da, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh gia đình trên tường, trong ảnh là người vợ trẻ của ông ta đang mỉm cười dịu dàng, bé Chi Huyên bên cạnh mặc váy trắng, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời. Một giọt nước mắt đục ngầu rơi xuống khung ảnh. Đây đều là báo ứng.
---
Hồng Kông, trụ sở Tập đoàn Mộ Thị.
Trong phòng họp, Cố Nam Từ ngồi ở một đầu chiếc bàn dài, bộ vest đen tôn lên bờ vai vững chãi của anh ta, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn. Ánh mắt anh ta lại không kiểm soát được mà lướt về phía cửa ra vào. Lộc Chi Huyên vẫn chưa đến.
"Cố tổng, anh có ý kiến gì về bản đề xuất này không?" Mộ Việt Triều ngồi ở vị trí chủ tọa, đầu ngón tay đẩy một tập tài liệu về phía anh ta, khóe môi nở nụ cười như có như không, "Hay là, phía anh vẫn còn điều gì băn khoăn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giọng điệu Mộ Việt Triều không mặn không nhạt, ung dung nói ra lời thật lòng.
Cố Nam Từ thu lại ánh mắt, yết hầu khẽ động, "Các điều khoản rất hoàn chỉnh." Anh ta dừng lại một chút, rồi nói thêm, "Tuy nhiên, Tập đoàn Cố Thị hy vọng có thể cử người chuyên trách theo sát dự án này."
Trước khi đến đây Cố Nam Từ đã nghĩ kỹ rồi, anh ta biết Lộc Chi Huyên không muốn gặp mình, chỉ có thể dùng cách này để tạo ra mối liên hệ với cô. Anh ta nợ Chi Huyên quá nhiều rồi, lúc này bỏ ra chút công sức cũng đáng.
"Ồ?" Mộ Việt Triều nhướng mày, "Tổng Giám đốc Cố định cử ai?" Chỉ là một dự án thôi mà, liệu có hơi làm quá không? Mộ Việt Triều hạ mắt, thần sắc không phân biệt được vui hay giận.
"Tôi sẽ đích thân phụ trách."
Lời Cố Nam Từ vừa dứt, cửa phòng họp bị đẩy ra. Nghe thấy tiếng bước chân, hai người cùng lúc quay đầu lại, cùng nhau nhìn về một hướng.
Lộc Chi Huyên ôm một chồng tài liệu bước vào, áo sơ mi trắng kết hợp chân váy bút chì đen, mái tóc được búi lỏng, lộ ra một đoạn gáy trắng ngần. Cô ấy không hề ngẩng đầu, đi thẳng về phía Mộ Việt Triều, "Bản thỏa thuận bổ sung bên Pháp chế vừa gửi đến ạ."
Hơi thở Cố Nam Từ khựng lại. Mấy ngày không gặp, cô ấy gầy đi một chút, nhưng khí chất thanh lãnh ấy lại càng đậm nét hơn. Thứ chói mắt nhất là chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô ấy, viên kim cương không lớn không nhỏ, nhưng được đeo ngay ngắn, phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Nhìn là biết do chính tay cô đã chọn.
"Chi Huyên." Anh ta vô thức đứng dậy. Không cần biết có đúng dịp hay không, anh ta cứ thế gọi thẳng tên cô.
Lộc Chi Huyên lúc này mới chú ý đến anh ta, biểu cảm có một khoảnh khắc trống rỗng, ngay sau đó khôi phục lại bình tĩnh, "ồ Cố tổng."
Cách xưng hô xa cách như một chậu nước đá dội xuống. Bàn tay Cố Nam Từ siết chặt bên hông, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút cảm xúc nào, "Đã lâu không gặp."