Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa

Chương 27



Cố Nam Từ đột nhiên bật cười.

Nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, ngược lại còn khiến nhiệt độ xung quanh giảm hẳn.

"Lộc Uyển Dư." Anh ta dừng bước, thong thả đánh giá cô. "Lúc cô cướp ngọc bội của Chi Huyên, cũng là vẻ mặt đáng thương như vậy à?"

Sắc mặt Lộc Uyển Dư tức thì trắng bệch.

"Tôi... tôi không biết anh đang nói gì cả..."

Cô bất giác lùi lại nửa bước, các ngón tay siết chặt chiếc túi xách.

Đây là ý gì?

Chẳng lẽ anh ta đã biết gì rồi sao?

Cố Nam Từ bước tới một bước, bóng hình cao lớn bao trùm xuống, tạo áp lực nghẹt thở.

"Cô muốn tôi cho xem camera giám sát không? Hay là cô muốn xem ảnh thám tử tư chụp?"

Những bằng chứng buộc tội này, vẫn còn trong ngăn kéo bàn làm việc của anh ta.

Giọng anh ta rất nhẹ, nhưng từng chữ như d.a.o cứa. "Đừng diễn nữa, cô là người thế nào tôi đều biết hết rồi."

Diễn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh ta không rảnh rỗi đôi co với cô ta.

Lộc Uyển Dư run rẩy khắp người, siết chặt chiếc túi trên tay.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Cô ta vẫn không cam tâm, tiếp tục ngụy biện, cứng miệng nói. "Anh nhất định là hiểu lầm rồi, sao tôi có thể cướp đồ của chị chứ?"

“Tôi thà rằng là mình đã hiểu lầm cô, tiếc là không phải. Tôi còn thấy hổ thẹn thay cô vì những chuyện ghê tởm cô đã làm.” Giọng anhta không lớn, nhưng từng lời sắc như d.a.o cứa vào Lộc Uyển Dư, khiến cô ta tơi tả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Các quản lý cấp cao và nhân viên xung quanh đều dừng bước, ánh mắt hữu ý vô tình liếc nhìn về phía này.

Mặt Lộc Uyển Dư đột ngột tái đi.

"Nam Từ, anh nghe em giải thích đi." Mắt cô ta lập tức đỏ hoe, đưa tay muốn kéo tay áo anh. "Đó đều là hiểu lầm, chắc chắn là chị ấy vu khống em." Cô ta không thể nào thừa nhận.

"Đủ rồi." Cố Nam Từ nghiêng người né tránh, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ. "Lộc Uyển Dư, cô thật sự nghĩ, tôi không biết cô đã làm những gì sao?"

Anh ta liếc mắt ra hiệu cho trợ lý. Trợ lý lập tức tiến lên, đưa qua một tập tài liệu.

"Tháng ba năm ngoái, cô thuê người theo dõi Chi Huyên, chụp ảnh cô ấy đi quán bar rồi bán cho truyền thông."

"Tháng sáu năm ngoái, cô cố tình trộn chất gây dị ứng vào mỹ phẩm của Chi Huyên, hại cô ấy phải nằm viện một tuần."

"Đầu năm nay, cô ăn cắp ngọc bội của cô ấy, còn làm giả lịch sử trò chuyện, khiến người khác lăng mạ cô ấy."

Cố Nam Từ nói mỗi câu lại ngừng một chút. Giọng anh bình thản đến đáng sợ, "Tôi cần nói tiếp không?"

Lộc Uyển Dư run rẩy khắp người, lớp trang điểm tinh xảo cũng không che được sắc mặt tái nhợt của cô ta.

"Không phải như vậy." Cô ta lắc đầu lùi lại, nước mắt tuôn rơi ngay lập tức. "Là chị ấy bắt nạt em trước, em chỉ là..."

"Chỉ là gì?" Cố Nam Từ cười lạnh. "Chỉ là vô ý làm vỡ chiếc vòng tay ngọc kỷ vật của bà ngoại cô ấy? Chỉ là 'vô tình' khiến cô ấy bị đèn chùm đập trúng?"

Anh ta đột nhiên tiến lên một bước, bóng dáng cao lớn bao trùm xuống, tỏa ra khí thế áp bức, "Lộc Uyển Dư, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng——"

"Còn dám bịa đặt về Chi Huyên, nói một lời sai sự thật, tôi sẽ khiến Lộc gia biến mất hoàn toàn khỏi Kinh Đô."

Giọng anh ta rất nhẹ, nhưng như mũi dùi băng tẩm độc, đ.â.m thẳng vào tim Lộc Uyển Dư.

Cuối cùng cô ta đã nhận ra một sự thật. Người đàn ông trước mặt này, hoàn toàn không phải là "Cố Nam Từ" dịu dàng chu đáo mà cô ta vẫn tưởng. Anh ta là người nắm quyền thật sự của Cố gia, là Tam thiếu gia Cố khiến người ta khiếp sợ trên thương trường.

Tất cả đều đã chấm hết.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com