Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa

Chương 24



Trên sân thượng điền trang Mộ gia, ánh nắng xuyên qua kẽ lá dây leo chiếu xuống, tạo nên những vệt sáng lốm đốm trên nền đá cẩm thạch trắng.

Dưới vườn hoa trồng rất nhiều loài hoa, hương thơm thoang thoảng dễ chịu.

Lộc Chi Huyên ngồi trên chiếc ghế mây, ngón tay vô thức miết nhẹ vành tách trà.

Trà là loại Bích Loa Xuân hảo hạng, hơi nóng lượn lờ, mang theo hương thơm dịu nhẹ.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Một giọng nói ấm áp vang lên từ phía sau.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Việt Triều đứng trước cửa sổ sát đất.

Anh mặc bộ đồ mặc ở nhà màu xám nhạt, dáng người cao ráo. Mái tóc trước trán hơi ẩm, có lẽ anh vừa tắm xong.

Ánh sáng chiếu lên người anh, khiến anh trông càng thêm ôn hòa và tuấn tú.

Thật khó tưởng tượng, người đàn ông điềm đạm này, mới ba ngày trước còn hôn mê trên giường bệnh.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ngày thứ hai Lộc Chi Huyên đến đây, anh đã kỳ diệu tỉnh lại.

Người nhà họ Mộ đều vui mừng khôn xiết, không ngừng khen cô là sao may mắn, biết thế đã sớm cưới cô về nhà rồi.

"Không có gì ạ." Lộc Chi Huyên thu lại ánh mắt, mím môi cười. "Chỉ là hơi bất ngờ, sao anh lại hồi phục nhanh đến thế."

Mộ Việt Triều nhìn mặt cô khẽ cười một tiếng, rồi ngồi xuống đối diện cô.

"Nằm lâu như vậy, không dậy thì xương cốt cũng sắp gỉ sét rồi." Anh động tác tao nhã rót cho Lộc Chi Huyên một tách trà, ống tay áo khẽ vén lên để lộ một vết sẹo mờ trên cổ tay, không dài cũng không quá rõ. "Ngược lại là em, so với hồi bé thì yên tĩnh hơn nhiều rồi đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lộc Chi Huyên sững sờ. "Anh còn nhớ em sao?"

Hai người chỉ là quen biết hồi nhỏ, nhiều năm không gặp, cô cứ nghĩ Mộ Việt Triều đã quên mình từ lâu rồi.

"Đương nhiên rồi." Mộ Việt Triều ngước mắt, đáy mắt chứa ý cười nhàn nhạt.

"Năm em bảy tuổi, em theo bà Lương đến Hồng Kông, chạy đuổi theo một con bướm trong vườn rồi ngã vào bụi hoa hồng; là anh đã bế em ra."

Đầu ngón tay anh khẽ chạm vào khóe mắt phải mình. "Chỗ này, còn để lại một vết sẹo."

Chuyện lâu đến vậy rồi, cô sớm đã không nhớ rõ.

Chỉ lờ mờ còn chút ấn tượng mơ hồ, năm đó mùa hè rất nóng, gai hoa hồng đ.â.m đau điếng người, có một thiếu niên ôm cô chạy một mạch về tòa nhà chính, trên người tỏa ra mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng dễ chịu.

"Nhớ ra rồi sao?" Mộ Việt Triều nhìn vẻ mặt hơi thất thần của cô, khóe môi khẽ nhếch lên. "Lúc đó em khóc om sòm cả lên, làm nhăn hết cả áo sơ mi của anh."

Lộc Chi Huyên nóng hết cả mang tai. "Em nào có õng ẹo như vậy..."

"Ừm, không õng ẹo." Mộ Việt Triều thuận nước đẩy thuyền gật đầu, tiện tay đẩy đĩa bánh hạnh nhân về phía cô. "Chỉ là có người lúc đó nói, nếu bị sẹo thì sẽ bám lấy anh rồi đấy."

Lộc Chi Huyên suýt nữa bị sặc trà.

Theo một nghĩa nào đó, quả thực đã "nhất ngôn cửu đỉnh".

"Anh nói dối!" Mắt hồ ly của cô long lanh, hơi ngại ngùng. "Em làm gì có nói lời đó."

Mộ Việt Triều chỉ cười mà không nói.

Chỉ dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào khóe mắt cô, động tác tự nhiên như đã làm cả nghìn lần.

"Không sao." Giọng anh rất nhẹ, ngữ điệu pha chút cưng chiều khó hiểu. "Bám lấy anh cũng được, anh rất thích."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com