Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa

Chương 22



Cách một con phố, một cửa hàng, có lẽ chỉ bằng khoảng cách một lần quay lưng.

Tại tầng ba Quảng trường Thời Đại, Lộc Chi Huyên đứng trước quầy trang sức, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt kính tủ trưng bày.

"Mẫu nhẫn đôi này có thể lấy ra cho tôi xem được không?"

Nhân viên bán hàng tươi cười lấy ra chiếc khay nhung, nói: "Mắt nhìn của ngài thật tốt, đây là mẫu mới của chúng tôi, ý nghĩa Niết Bàn tái sinh."

Lộc Chi Huyên cúi mắt, cặp nhẫn đôi màu bạc dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mặt trong khắc họa tiết gai nhọn nhỏ xíu.

Bà Mộ nói khẽ: "Gói lại đi ."

Nghe giọng điệu dứt khoát đó, Lộc Chi Huyên hơi ngại.

Cô quay đầu đối diện với ánh mắt dịu dàng của bà Mộ, cảm thấy một tia ấm áp.

Nhân viên bán hàng hơi ngạc nhiên, hỏi: "Không thử kích cỡ sao ạ?"

Bà Mộ mỉm cười, chỉ vào cặp nhẫn khác bên cạnh, nói: "Không cần . Cặp đó cũng gói lại luôn đi."

Thật ra trước khi đến đây, Lộc Chi Huyên hoàn toàn không ngờ người nhà họ Mộ lại hòa nhã đến vậy.

Ông quản gia lần trước đến nhà họ Lộc uy h.i.ế.p phải giao cô dâu, thật ra cũng không đáng sợ.

Chỉ là... mẫu nhẫn này là cô thích, vẫn chưa hỏi ý kiến thiếu gia nhà họ Mộ, cô hơi ngại.

Bà Mộ thì rất hòa nhã, dặn dò một câu rồi đi vào nhà vệ sinh.

Cô đứng chờ bà Mộ quay lại.

Từ lối vào không xa, một bóng dáng quen thuộc khiến cô cứng người.

Là Cố Nam Từ.

Anh ta đứng cách đó mười bước chân, vest chỉnh tề nhưng toàn thân ướt sũng, tóc mái vẫn còn đang nhỏ nước.

Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng giờ đỏ hoe, dán chặt vào cô, như sợ chỉ cần chớp mắt thôi, cô sẽ biến mất.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lộc Chi Huyên theo bản năng lùi lại nửa bước.

"Chi Huyên."

Cố Nam Từ khàn giọng gọi cô, tiếng gọi nhẹ như sợ làm kinh động một giấc mơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô không đáp lại, quay người định bỏ đi.

"Khoan đã!"

Cố Nam Từ bước nhanh đuổi theo, nhưng dừng lại ngay khoảnh khắc sắp chạm vào cổ tay cô.

Trên ngón áp út cô đang đeo nhẫn cưới, kim cương dưới ánh đèn chói vào mắt khiến anh ta đau nhói.

Giọng anh ta run rẩy: "Chỉ một câu thôi. Cho tôi một phút."

Lộc Chi Huyên cuối cùng cũng quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.

"Cố tiên sinh, xin tự trọng."

Cô rút tay lại, nhìn anh ta bằng ánh mắt chán ghét.

Cố Nam Từ thở dốc: "Cô bé ở sau núi ngôi chùa đó, là em phải không?"

Cố Nam Từ không chịu rời đi, mắt dán chặt vào mắt Lộc Chi Huyên không rời.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Câu hỏi đó cuối cùng cũng được thốt ra.

Đối với Cố Nam Từ, không có gì quan trọng hơn điều này nữa.

Hàng mi của Lộc Chi Huyên khẽ run lên.

Cô nhớ.

Năm đó cô mười hai tuổi, theo bà ngoại đi chùa cầu phúc, ở sau núi nhìn thấy một cậu bé bị ngã, chân cậu bé bị tảng đá lớn đè không cử động được.

Cậu bé cuộn mình dưới gốc cây lê, cố chấp không chịu kêu đau.

Cô lấy nước mang theo cho cậu bé uống, và đi tìm người lớn đến cứu cậu.

Lúc đó sau núi ít người, cô là vì mải chơi nên chạy đến đó, sau núi cấm đi vào vì có côn trùng và dã thú nguy hiểm.

Họ lúc đó còn nhỏ, may mắn là không xảy ra chuyện gì.

Nếu không phải Lộc Chi Huyên vô tình phát hiện ra và cứu cậu bé, cậu có thể gặp phải chuyện gì đó còn không dám nghĩ tới.

Lộc Chi Huyên lúc đó đối với cậu mà nói chính là thiên sứ.

Đến mức sau này anh đã cố chấp tìm kiếm cô suốt bao nhiêu năm.

"Hóa ra cậu bé đó là anh."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com