Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa

Chương 13



Lộc Chi Huyên nghe vậy, không hỏi thêm nữa.

Chỉ với ngữ điệu bình tĩnh, mang theo một chút ý cười, cuối cùng nói một câu, "Vậy thì... chúc cô và thiếu gia Cố đính hôn vui vẻ."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nụ cười trên mặt Lộc Uyển Dư không đổi, "Đương nhiên rồi."

Đêm đã khuya.

Lộc Chi Huyên đứng trên ban công, nhìn xuống Lộc gia đang sáng đèn rực rỡ.

Sự náo nhiệt và phấn khích xung quanh không hề ăn nhập với cô.

Nơi đây không còn là dáng vẻ của ngày xưa khi mẹ cô còn sống nữa.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại.

Chỉ còn ba ngày cuối cùng là đến ngày cô bay đến Hồng Kông để liên hôn.

Ba ngày sau, cô sẽ hoàn toàn thoát khỏi địa ngục này.

Cố Nam Từ đứng trước gương soi toàn thân trong phòng thay đồ, chậm rãi điều chỉnh cà vạt.

Hôm nay là tiệc đính hôn của anh ta và Lộc Uyển Dư.

Anh ta đã mong chờ rất lâu rồi.

Nhưng giờ phút này đứng ở đây, nhìn bản thân trong gương, không hiểu sao, anh ta lại cảm thấy trống rỗng.

Không hề vui vẻ như anh tavẫn tưởng tượng.

Trong gương, anh ta mặc bộ vest đen cắt may vừa vặn, tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài, chăm chú nhìn vào ánh mắt người trong gương, anh ta nhận ra bản thân có một tia phiền lòng khó nhận ra.

Rốt cuộc là vì điều gì, anh không dám nghĩ sâu.

Anh ta cũng không muốn hỏi chính mình, tại sao bây giờ trong đầu anh lại toàn là bóng hình Lộc Chi Huyên.

"Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong rồi."

Người trợ lý mở lời nhắc nhở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giọng nói này xua tan bóng hình người trong tâm trí anh ta.

Người trợ lý đứng ở cửa, cung kính nói, "Bên Lộc gia cũng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ ngài qua đó."

Cố Nam Từ đáp một tiếng, nhưng không động đậy.

Khoảnh khắc quay người định rời đi, anh ta nhìn thấy một chiếc nhẫn.

Một chiếc nhẫn đôi trơn bằng bạc nằm trên mặt bàn.

Đó là cặp nhẫn đôi trơn mà cô tặng anh trong lần đầu tiên hai người "hẹn hò" một cách bị động, chiếc nhẫn nữ còn lại vẫn ở trên người cô.

Hình như... đã rất lâu rồi anh takhông thấy cô đeo nó.

Người trợ lý thuận theo ánh mắt anh ta nhìn sang, cẩn thận hỏi: "Có cần sai người đi mời Lộc Đại tiểu thư không ạ?"

"Không cần." Cố Nam Từ thu lại ánh mắt, giọng điệu lạnh nhạt, "Cô ấy sẽ không đến."

Nhưng lời vừa thốt ra, trong lòng anh ta lại trống rỗng một cách khó hiểu.

Anh ta chợt nhớ đến hôm ở nhà hàng, khi chiếc đèn chùm rơi xuống, Lộc Chi Huyên ôm cánh tay đang chảy máu, lặng lẽ nhìn anh ta bằng ánh mắt ấy.

Như thể cô đã sớm đoán trước được anh ta sẽ chọn Lộc Uyển Dư.

Trong lòng anh ta dâng lên một nỗi xót xa.

"Thiếu gia?" Thấy anh đang thất thần, người trợ lý khẽ nhắc: "Nếu không ra ngoài ngay sẽ muộn mất."

Cố Nam Từ nhắm mắt lại, đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, "Đi thôi."

Cùng lúc đó, tại điền trang Lộc gia.

Lộc Chi Huyên đóng chiếc vali lại, nhìn quanh căn phòng cô đã ở hai mươi năm.

Tất cả đồ đạc thuộc về cô đều đã được dọn sạch, không sót lại một sợi tóc.

Trên tủ đầu giường có đặt một phong thư.

Trên phong bì viết nắn nót ba chữ "Cố Nam Từ thân gửi".

Cô nhìn căn phòng lần cuối, xách vali lên và rời đi không quay đầu lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com