Bên trong căn phòng bao tràn ngập ánh đèn nhấp nháy, tiếng ly cốc va chạm.
Dưới chân, vỏ chai bia nằm la liệt, xúc xắc vang lên dồn dập.
Hôm nay là tiệc chia tay tốt nghiệp của Khoa Toán, Học viện Khoa học.
Dù con người có thông minh đến đâu, khi muốn vui vẻ, họ luôn chọn những cách giải trí đơn giản như hát karaoke và uống bia.
Lâm Thanh co người trong góc, trong tai đầy những âm điệu ngọt ngào đến phát ngấy, trong khi trước mắt cô, đ ĩa trái cây đã tan tác chẳng còn gì.
Trước khi tốt nghiệp, có quá nhiều thứ cần xử lý, cô chỉ bị bạn cùng phòng kéo đến.
Người nguyên thủy chỉ nhảy múa khi đã no bụng.
Với một sinh viên tốt nghiệp không có gì trong tay và tương lai mờ mịt như Lâm Thanh, cô đang ở tầng đáy của chuỗi thức ăn theo quy luật rừng xanh.
Lấy đâu ra tâm trạng để tham gia những cuộc vui vô vị?
Cô nhìn lên sân khấu, nơi nữ hoa khôi của khoa đang hát với giọng điệu đầy gợi cảm, ánh mắt lả lơi.
Thay vì gọi đó là ca hát, có lẽ đó là cách cô nàng “thả thính” chàng hotboy của khoa, Tằng Duệ.
Sự im lặng của đàn ông cũng là một kiểu chấp nhận.
“Bọn họ đúng là một đôi trời sinh.”
Có người đã uống quá chén, buột miệng nói một câu, lập tức nhận được vô số ánh nhìn lạnh lùng từ những người xung quanh.
Trong một khoa, không ai là không biết chuyện này.
Một vài ánh mắt cảm thông hướng về phía Lâm Thanh với gương mặt lạnh lùng.
Lâm Thanh và Tằng Duệ vừa chia tay cách đây khoảng một tuần.
Tằng Duệ sắp đi du học, đến một trường Ivy League để tiếp tục học ứng dụng toán học.
Là con trai nhà giàu, gia đình anh ta đã sắp xếp cho anh một con đường sáng sủa đến Wall Street.
Hoa khôi khoa cũng vậy.
Chỉ có điều, có lẽ gia đình Tằng Duệ trải thảm đỏ, còn nhà hoa khôi chỉ đủ lực bới ra một con đường đất.
Đó cũng chính là lý do khiến hoa khôi phải vội vã nắm bắt cơ hội cuối cùng này.
Lâm Thanh thấy tất cả đều vô nghĩa.
Khi đã thấu hiểu bản chất con người, cô nhận ra những chuyện giữa nam và nữ chẳng đáng để bận tâm.
Thực ra, ngay từ khi đồng ý quen Tằng Duệ vào năm nhất, Lâm Thanh đã biết ngày này sẽ đến.
Phi điểu và ngư, không chung lối.
Cô gái nhỏ quê Lâm Thanh và chàng trai nhà giàu Tằng Duệ giống như hai đường thẳng trên mặt phẳng Euclid, chỉ gặp nhau một lần rồi mãi mãi đi về hai hướng ngược nhau.
Từ đây, nước non cách biệt.
Lâm Thanh ngửa đầu uống cạn nửa chai bia cuối cùng, đứng dậy chuẩn bị chuồn êm.
Nếu không thể dùng thời gian để làm điều quan trọng, vậy hãy dùng để nghỉ ngơi.
Còn 20 phút nữa là kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.
“Tớ về trước đây!”
Lâm Thanh chỉ nghiêng đầu thông báo với bạn cùng phòng.
Nào ngờ, đúng lúc đó, cả phòng karaoke đột nhiên im bặt.
Như thể bộ phim hài đang vui vẻ bỗng bị tạm dừng.
Trong cái không khí náo nhiệt đó, Lâm Thanh bất đắc dĩ trở thành người làm gián đoạn cuộc vui.
Mọi người đều nhìn nhau bối rối.
Tằng Duệ im lặng, mặt trầm xuống, uống cạn ly rượu trước mặt.
Hoa khôi khoa ngồi vắt chân trên sân khấu, tay cầm micro, không giấu được vẻ đắc ý trong ánh mắt.
Thực ra, từ khi vào phòng, cô nàng đã để ý đến Lâm Thanh.
Thấy cô đứng dậy, hoa khôi cố tình nhấn nút ngừng nhạc bằng móng tay vừa làm.
“Lâm Thanh, chơi thêm chút nữa đi.
Mới có hơn mười giờ mà.”
Bạn cùng phòng thấy không khí căng thẳng, liền vội vàng giải vây.
Lâm Thanh nghĩ ngợi, từ trung tâm thành phố về trường mà gọi xe thì ít cũng tốn bảy, tám chục, dù có chia đều cũng phải mất hai, ba mươi mỗi người.
Tàu điện ngầm chỉ năm đồng, vẫn nên đi tàu điện ngầm thôi.
“Không được đâu, mai tớ còn việc, không thức khuya được.
Mọi người cứ chơi vui nhé!”
Dưới những ánh mắt như thiêu đốt, Lâm Thanh kiên quyết cầm lấy túi vải và áo khoác.
“Cũng đâu có lâu lắm đâu.”
Rõ ràng, mọi người vẫn chưa muốn kết thúc cuộc vui.
Một khi có người rời đi, cuộc vui sẽ nhanh chóng tàn, vì sau người đầu tiên sẽ có người thứ hai, thứ ba.
“Đúng đấy, Lâm Thanh.
Khó lắm mọi người mới tụ họp được.”
“Cậu còn chưa tìm được việc mà, vội gì chứ?”
Một bạn cùng lớp vô tình buột miệng.
Dù gì chuyện Lâm Thanh chưa tìm được việc làm đã lan khắp khoa, thậm chí giáo viên phụ trách cũng đã nhắc nhở vài lần.
Nếu sinh viên ngành toán ứng dụng mà còn khó tìm việc, thì ngành nào mới dễ?
Không khí càng thêm ngượng ngùng.
Lâm Thanh nhìn quanh rồi tự phá băng: “Thì vì chưa có việc nên mới phải về sớm để nghỉ ngơi, mai còn tiếp tục tìm.”
Lúc này, hoa khôi khoa không nhịn được nữa, từ từ bước xuống sân khấu.
Cô nàng mở miệng, giọng điệu châm chọc: “Mai là thứ bảy, có công ty hay cơ quan nào mở cửa không?
Nếu muốn làm mọi người mất hứng, ít nhất cũng nên kiếm lý do hay ho chút.
Còn nếu thực sự muốn đi, thì đi cho kín đáo.
Đừng tỏ vẻ ‘trà xanh’, làm như mọi người đều phải níu kéo cô vậy.”