Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 88: PN: Thislife 2



Thislife: Sinh nhật Xplay

———

Sinh nhật của Thẩm Ngung trùng đúng vào ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6.

Mùa hè sắp đến, cũng là lúc bước vào tháng thi cử kết thúc học kỳ.

Ban đầu, bốn người trong ký túc xá dự định đi công viên giải trí chơi cùng nhau. Nhưng ngày 1/6/2019 lại rơi đúng vào thứ Bảy, chắc chắn công viên lớn nhất Yến Thành sẽ chật kín người, khắp nơi toàn tiếng la hét của trẻ con, mỗi trò chơi đều phải xếp hàng dài cả cây số. Nghĩ thôi đã thấy đau đầu, vậy là họ đành từ bỏ.

Vì Thẩm Ngung là nhân vật chính của ngày hôm nay, mọi người quyết định để cậu tự chọn địa điểm.

Thẩm Ngung suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Đi trung tâm trò chơi điện tử đi."

Trên tầng của một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố có một khu arcade rất lớn. Trưa nay, ăn cơm cùng mẹ xong, cả nhóm có thể tới đó chơi, tối lại qua Haidilao tận hưởng ưu đãi đặc biệt dành cho sinh viên.

Buổi trưa, Thẩm Tầm Nhạn đã chuẩn bị cho cậu một bát mì trường thọ.

Sợi mì dài ngoằn ngoèo cuộn trong bát, Thẩm Ngung hút một hơi hết sạch.

Trường thọ.

Một ý nghĩa vô cùng tốt đẹp.

Ngoài mì trường thọ, Thẩm Tầm Nhạn còn đặt trước một chiếc bánh kem lớn.

Trên bánh cắm hai cây nến hình số "19".

Dù rằng 18 tuổi mang ý nghĩa quan trọng nhất, nhưng với Thẩm Ngung, 18 tuổi là một bước ngoặt, còn 19 tuổi mới là sự khởi đầu của mọi điều tốt đẹp.

Trước khi thổi nến, cậu thành tâm nhắm mắt ước nguyện, hy vọng cậu và những người cậu yêu thương đều có thể bình an khỏe mạnh.

Mở mắt ra, trong ánh nến chập chờn, tất cả mọi người đều đang nhìn cậu, ánh mắt họ tràn đầy sự ấm áp và dịu dàng.

Cậu khẽ chắp tay, cúi xuống thổi tắt ngọn nến.

Khoảnh khắc bóng tối ập đến, bài hát Chúc mừng sinh nhật lại một lần nữa vang lên.

Đây là sinh nhật tuyệt vời nhất mà Thẩm Ngung từng có.

Có người yêu, có gia đình và có bạn bè.

......

Năm nay, Ninh Giác cũng trở về. Vừa vặn có tám người, Thẩm Ngung chia bánh kem thành tám phần bằng nhau.

Bé Ninh Duyên ăn bánh kem dính đầy mặt, đôi mắt cũng cong thành hình trăng khuyết.

Từ nay về sau, vì có anh Tiểu Ngư, mỗi năm lại có thêm một lần được ăn bánh kem.

Tuyệt quá!

......

Sau khi ăn xong, bốn người trong ký túc xá cùng nhau đi tới trung tâm trò chơi điện tử.

Thực ra, Thẩm Ngung không quá quen thuộc với nơi này.

Hồi nhỏ, cậu không có cơ hội đến, sau này tốt nghiệp đi làm rồi, lại cảm thấy mình có phần không hợp nữa.

Nhưng thật ra, không phải vậy. Chỉ cần bước vào trung tâm, sẽ thấy ở đây không chỉ có trẻ con, mà còn rất nhiều người lớn — có sinh viên đại học, có cả những người đi làm.

Cậu chỉ là từng bị tuổi thơ của mình trói buộc.

Lần này, cậu muốn thoát khỏi sự ràng buộc ấy.

"Xem anh bắt cho em một con chuột hamster bông này!"

Trình Mặc Phỉ hí hửng xắn tay áo, bước đến trước một máy gắp thú nhồi bông.

Bên trong máy có đủ loại hamster bông với nhiều màu sắc khác nhau.

Thẩm Ngung ôm một hộp xu chơi, ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh.

Mười mấy phút sau—

Xu hết.

Tay trống trơn.

Trình Mặc Phỉ cả người ủ rũ, nếu phía sau có một cái đuôi chó, chắc chắn bây giờ nó đã cụp xuống tận đất rồi.

Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Ngung cũng thử vài lần, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều trượt hết.

Quá khó để gắp.

"Chuột hamster mập quá, khó gắp lắm. Hay là mình thử cái khác nhé?"

Thẩm Ngung nắm lấy tay anh, định đổi sang trò khác.

Trình Mặc Phỉ do dự một chút, nhưng vẫn có hơi không cam lòng.

Đúng lúc này, Tôn Tinh Hà và Tiêu Hùng đi tới, trên tay ôm đầy thú bông.

Thấy hai người tay trắng, Tôn Tinh Hà lập tức lấy một xu chơi, bước đến chiếc máy gắp thú hamster.

Một phút sau—

"Cạch" một tiếng, một con chuột hamster bông rơi xuống khe nhận thưởng.

Trình Mặc Phỉ và Thẩm Ngung lập tức có hai đôi mắt sáng rực như sao.

"Yêu đương lâu như vậy, không nói đâu xa, trình độ gắp thú bông của tôi phải gọi là hạng nhất."

Tôn Tinh Hà vênh mặt chống nạnh, đầy kiêu ngạo.

Bạn gái anh ta rất thích mấy món này, nên mỗi lần hẹn hò, chỉ cần trong trung tâm thương mại có máy gắp thú bông, hai người nhất định sẽ gắp vài con.

Lâu dần, anh ta cũng nắm được chút bí quyết.

Thấy Thẩm Ngung cười tít mắt ôm con chuột hamster bông, Trình Mặc Phỉ thầm quyết tâm — về sau nhất định phải luyện tập thật chăm chỉ.

Bữa tối được giải quyết tại Haidilao.

Không khí sinh nhật quả thực rất tốt, nhân viên trong quán cũng rất nhiệt tình, chỉ có điều — hoàn toàn không phù hợp với người sợ xã giao.

May mắn thay, bốn người trong ký túc xá đều thuộc dạng "quậy" được, nên không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ có náo nhiệt và vui vẻ.

Lúc nhúng đồ ăn, Thẩm Ngung cầm điện thoại, chỉnh sửa một bài đăng lên trang cá nhân.

Nội dung chỉ đơn giản có ba chữ:

【Mười chín tuổi】

Nhưng ảnh kèm theo lại rất phong phú—

Có ảnh bữa ăn và bánh kem chụp vào buổi trưa, có ảnh chụp chung, có chuột hamster bông gắp được ở trung tâm trò chơi buổi chiều, và có hình chụp tại Haidilao vào buổi tối.

Bài đăng vừa được đăng lên chưa bao lâu, tin nhắn riêng của Phương Tường đã gửi đến.

Trước đó, ngay đúng 0 giờ sáng nay, Phương Tường đã canh giờ gửi cho cậu lời chúc sinh nhật kèm theo một bao lì xì.

[Phương Tường]: Mấy cậu tối nay đi Haidilao tổ chức sinh nhật hả?

[Thẩm Ngung]: "Ừ."

[Phương Tường]: 👍👍👍

[Phương Tường]: Anh Phỉ đối xử với cậu thật tốt.

Thẩm Ngung ngẩn ra mười mấy giây mới phản ứng kịp câu này của Phương Tường có ý gì.

Chuyện là năm ngoái, khi Phương Tường đến Yến Thành chơi, Trình Mặc Phỉ vì chột dạ mà không dám nói nhiều, để lại ấn tượng một anh chàng lạnh lùng, ngầu lòi trong mắt cậu ta.

Thẩm Ngung còn cố ý trêu chọc, nói rằng Trình Mặc Phỉ là một người sợ giao tiếp.

Kết quả là Phương Tường tin sái cổ cho đến tận bây giờ.

Thẩm Ngung không nhịn được bật cười.

Cậu muốn giải thích, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trình Mặc Phỉ bị tiếng cười của cậu thu hút, liền ghé sát lại.

Nhìn thấy câu cuối cùng trên màn hình điện thoại, anh thản nhiên nói:

"Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Không đối tốt với em thì đối tốt với ai đây? Há miệng nào."

Thẩm Ngung mỉm cười, ngoan ngoãn mở miệng, cắn một miếng tôm viên mà anh đút cho.

Tôm viên đã được thổi nguội đến nhiệt độ vừa phải, vị cà chua, ăn cực kỳ ngon.

Vừa nhai, Thẩm Ngung vừa trả lời tin nhắn của Phương Tường:

[Ừ, vô cùng, vô cùng tốt với tớ.]

Ăn tối xong, Trình Mặc Phỉ muốn cùng Thẩm Ngung tận hưởng thế giới hai người.

Tôn Tinh Hà và Tiêu Hùng cũng biết điều, lập tức trở về trường trước, nhường lại không gian hẹn hò cho hai người.

Tầng B1 của trung tâm thương mại có ga tàu điện ngầm, về trường khá thuận tiện, chỉ cần đổi tuyến một lần là xong.

Nhưng Trình Mặc Phỉ cũng không dẫn Thẩm Ngung đi đâu hẹn hò, mà chỉ cùng nhau đi dạo tiêu thực, sau đó trực tiếp về nhà của mình.

Dù sao, ngày mai còn phải dạy bổ túc cho Trình Chỉ Ngữ.

Vừa vào phòng, việc đầu tiên Trình Mặc Phỉ làm là khóa cửa.

Việc thứ hai là hôn Thẩm Ngung.

Hôn từ từ... rồi hôn đến tận phòng tắm.

Từ sau kỳ nghỉ đông, khi lần đầu tiên nếm thử "mùi đời", nửa năm qua hai người họ thỉnh thoảng lại thân mật một chút.

Đàn anh Quýt cũng từ một người ngượng ngùng, non nớt, trở thành người ngày càng chủ động.

Thậm chí còn lén lút tự học hỏi không ít điều.

Tối nay...

"Chờ anh một chút."

Trình Mặc Phỉ mặc độc một chiếc q.uần l.ót, bước ra khỏi phòng tắm trước, rồi đóng cửa lại.

"Anh gọi em ra thì em hẵng ra."

Thẩm Ngung chớp mắt, không biết anh lại định chuẩn bị "bất ngờ" gì.

Khoảng năm phút sau, cuối cùng giọng nói của Trình Mặc Phỉ cũng vang lên từ bên ngoài.

"Có thể ra rồi."

Thẩm Ngung vốn đang rảnh rỗi, ở trong phòng tắm thu dọn chai lọ linh tinh, nghe vậy liền lập tức xoay người, đẩy cửa bước ra.

Trình Mặc Phỉ đứng ngay trước cửa.

Cửa vừa mở ra, anh lập tức bước lên một bước, áp sát lại gần.

Lúc này, anh đã thay một bộ vest đen, vai rộng eo thon, cúc áo được cài tỉ mỉ đến tận khuy trên cùng.

Năm nay, Trình Mặc Phỉ vừa tròn hai mươi tuổi.

So với tuổi mười chín, dù có một chút thay đổi rất nhỏ, nhưng vẫn còn mang nét non nớt.

Khoác lên người bộ vest, không hề có chút áp lực của một người đứng đầu, ngược lại, trông còn khá giống nhân vật bước ra từ anime Nhật Bản.

"Thế nào? Có thích không?"

Trình Mặc Phỉ nôn nóng hỏi.

Lần trước, anh đặt riêng một bộ tai thú, móng vuốt và đuôi lông xù để mặc cho Thẩm Ngung xem, cậu thích vô cùng.

Lần này là sinh nhật Thẩm Ngung, anh liền nghĩ đổi một phong cách khác biệt so với thường ngày, để tạo bất ngờ cho cậu.

Nghĩ đến chuyện Thẩm Ngung sống lại, phản ứng đầu tiên của anh chính là mặc vest.

"Thích."

Thẩm Ngung mỉm cười, giơ tay giúp anh cởi cúc áo khoác ngoài.

Đúng là đồ ngốc.

Đã muốn câu dẫn mà còn chẳng biết làm thế nào.

Cúc áo cài kín thế này, cậu nhìn thấy gì chứ?

Sau khi cởi hết khuy áo khoác, Thẩm Ngung mới phát hiện bên trong chiếc sơ mi trắng là một sợi dây buộc màu đen.

Sợi dây bó lại ở hai bên vai và eo, làm nổi bật đường nét cơ ngực đẹp mắt, trông vô cùng gợi cảm.

Thẩm Ngung vô thức nuốt nước bọt, buột miệng hỏi:

"Học ở đâu ra thế?"

Trình Mặc Phỉ ngoan ngoãn đáp:

"Lướt mạng thấy thôi. Có một họa sĩ rất thích chia sẻ mấy thứ này. Truyện tranh của người đó... chiêu trò nhiều lắm. Có một cái chính là về vest và dây buộc, thế là anh đặt mua theo."

"Họa sĩ đó tên gì?"

Thẩm Ngung hỏi một cách tùy ý, định bụng lúc nào đó cũng đi xem thử.

"Sắc Lê, sắc trong sắc xuân, lê trong quả lê."

Thẩm Ngung ồ một tiếng, tay không tự chủ lướt nhẹ qua cơ ngực của Trình Mặc Phỉ, dù cách một lớp sơ mi cũng cảm nhận được độ săn chắc.

Cái tên này...

Nghe đã biết không phải "họa sĩ đứng đắn" rồi.

Nhưng cũng tốt.

Trình Mặc Phỉ học hỏi nhiều hơn, thì cậu càng được hưởng lợi.

"Còn dạy gì nữa không?"

Thẩm Ngung thuận miệng hỏi.

"Top không được cởi vest trong suốt quá trình, cứ thế mà làm."

Trình Mặc Phỉ đáp.

Ngón tay Thẩm Ngung khựng lại, trong đầu vô thức tưởng tượng ra khung cảnh đó, rồi xấu hổ mà có phản ứng.

......

Đêm khuya.

Trình Chỉ Ngữ trùm chăn lén lút thức đêm đọc tiểu thuyết, bỗng nhận được một tin nhắn từ anh họ.

[Thầy Tiểu Thẩm hôm nay sinh nhật, uống chút rượu nên hơi say, không được khỏe lắm. Buổi học ngày mai dời sang thứ Bảy tuần sau nhé.]

Vốn dĩ còn đang đấu tranh tư tưởng có nên ngủ sớm hay không, vì sáng mai phải học thêm, Trình Chỉ Ngữ nghe vậy thì vui vẻ lăn lộn trên giường, lập tức thả lỏng tinh thần, quyết định thức đêm đọc nốt quyển tiểu thuyết này.

......

......

Nhiều năm sau.

Sinh nhật ba mươi tuổi của Thẩm Ngung lại rơi đúng vào ngày 1/6.

Trình Mặc Phỉ đã sớm sắp xếp công việc, dành trọn một ngày bên cậu.

Như thường lệ, hai người về nhà ăn bát mì trường thọ.

Ninh Duyên đang học đại học ở xa, không thể về kịp, nhưng đã gửi quà sớm, kèm theo tấm thiệp chúc mừng:

"Chúc mừng sinh nhật, anh Tiểu Ngư! Yêu anh, Duyên Duyên."

Ninh Giác thì vừa tan ca từ bệnh viện chạy về.

Sau bữa cơm, anh lại bị ba mẹ cằn nhằn về chuyện chung thân đại sự, nhưng đã bật chế độ điếc tự động, chỉ lo ngồi bóc hạt thông.

Dù sao thì, cằn nhằn là cằn nhằn, ba mẹ cũng không đến mức ép anh đi xem mắt.

Cũng đã hơn ba mươi tuổi, bị cằn nhằn đôi câu cũng là chuyện bình thường.

Không lâu sau, anh nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, lại vội vàng quay về.

Thẩm Ngung và Trình Mặc Phỉ trò chuyện với Thẩm Tầm Nhạn và Ninh Bác Nhân một lúc, rồi mới rời đi.

Sau đó, hai người ghé trung tâm thương mại, gắp vài con thú bông, dạo một vòng rồi về nhà.

Về đến nhà, Thẩm Ngung bắt đầu mở quà sinh nhật và bưu kiện.

Trình Mặc Phỉ ôm mèo ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng giúp cậu một tay.

Rất nhiều quà. Có quà từ hai người bạn cùng phòng, có quà của Phương Tường, có quà của Ninh Duyên, có quà của Trình Chỉ Ngữ, có quà của Hàn Tuyên và Thẩm Phong, còn có quà từ đồng nghiệp thân thiết và những người bạn quen biết suốt những năm qua...

Mở suốt một lúc lâu mới xong.

Trình Mặc Phỉ cũng tặng Thẩm Ngung một kẹp cà vạt được đặt làm riêng.

Anh làm hai chiếc, một cái cho Thẩm Ngung, một cái cho bản thân mình.

Không biết mấy ngày nữa, đám sinh viên mắt tinh như đại bàng có phát hiện ra rồi đưa lên diễn đàn để "đẩy thuyền" CP không.

Trình Mặc Phỉ có hơi mong đợi.

Thẩm Ngung như thường lệ đăng bài viết lên vòng bạn bè.

Mỗi năm sinh nhật, cậu đều đăng một bài để lưu lại kỷ niệm.

Vì đây là ngày mẹ đã đưa cậu đến thế giới này, cũng là một ngày duy nhất trong năm thuộc về cậu.

Cậu rất trân trọng.

......

Tối hôm đó, Trình Mặc Phỉ lại thần thần bí bí đẩy Thẩm Ngung vào phòng tắm, bảo cậu ở yên trong đó, đợi đến khi anh gọi mới được ra.

Cái trò này, Thẩm Ngung đã quá quen rồi.

Cậu chỉ cười, sắp xếp lại mấy chai lọ trong phòng tắm, kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng năm phút sau, giọng của Trình Mặc Phỉ vang lên từ bên ngoài.

"Ra được rồi."

Thẩm Ngung hào hứng mở cửa.

Trình Mặc Phỉ lập tức hiện ra trước mắt, trên người mặc đồng phục học viện Tài chính của Đại học Yến Thành.

Hồi đại học, mỗi lần trường tổ chức hoạt động, Trình Mặc Phỉ đều phải mặc đồng phục học viện để tham gia.

So với hàng chục bộ đồ đôi khác, thực ra, đồng phục học viện mới là thứ để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng Thẩm Ngung.

Như thể thời gian quay ngược trở lại.

Cơn gió nhẹ khẽ lướt qua.

Trong không khí, thoang thoảng hương cam quýt nhàn nhạt.

"Thích không?"

Trình Mặc Phỉ mỉm cười hỏi.

Thẩm Ngung không trả lời, chỉ nói:

"Nhắm mắt lại."

Trình Mặc Phỉ ngoan ngoãn làm theo.

Như nụ hôn đầu tiên sau màn pháo hoa đêm tuyết năm nào—

Thẩm Ngung kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com