Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà phát hiện dạo này Trình Mặc Phỉ có chút "kỳ lạ".
Không cho người khác vén áo sờ cơ bụng, không cho c.ởi tr.ần đi loanh quanh trong ký túc, sau khi bật sưởi thì anh chàng vốn thích mặc mỗi q.uần l.ót lượn lờ trong ký túc xá lại ngày nào cũng ăn mặc chỉnh tề...
Như thể bị thứ gì đó tác động.
Nhưng khi Trình Mặc Phỉ đề nghị sau khi đại hội thể thao kết thúc sẽ dẫn cả nhóm đi tắm suối nước nóng, tất cả những điều trên đều bị ném ra sau đầu.
Con người mà, thỉnh thoảng bị chút kí.ch th.ích cũng là bình thường.
Một số thói quen cũng sẽ dần thay đổi theo thời gian.
Sống chung dưới một mái nhà thì phải thông cảm lẫn nhau.
Chỉ có Thẩm Ngung là biết nguyên nhân thực sự của chuyện này.
Buổi chiều hôm đó, lời nói của cậu lại một lần nữa khiến Trình Mặc Phỉ chịu không ít cú sốc.
Dù không biết trong lòng Trình Mặc Phỉ nghĩ gì, nhưng có thể cảm nhận được, anh đang cố gắng để ý đến cảm nhận của mình.
Tuy vụng về, có chút hài hước, nhưng rất ấm áp.
Đây được coi là một dấu hiệu tốt.
...
Đại hội thể thao diễn ra như dự kiến.
Gần đây thời tiết rất đẹp, thậm chí có cả nắng, sân vận động đông đúc náo nhiệt, xua tan đi cái se lạnh cuối thu.
Thẩm Ngung là nhân viên hậu cần, trước ngực đeo thẻ công tác, bận rộn hoàn thành nghiêm túc nhiệm vụ của mình.
Khi rảnh rỗi, cậu lại tranh thủ liếc nhìn các trận đấu của Trình Mặc Phỉ, lén chụp vài tấm ảnh.
Trình Mặc Phỉ lúc thi đấu là cuốn hút nhất.
Bỗng nhiên, có một nam sinh chạm vào khuỷu tay cậu.
Thẩm Ngung quay đầu nhìn, cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng trong chốc lát không nhớ ra tên.
Người kia thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu thì bật cười, nhắc nhở: "Phòng y tế trường."
Thẩm Ngung chớp chớp mắt, cuối cùng cũng nhận ra.
Đây chính là một người trong cặp đồng tính mà cậu đã gặp khi dìu Trình Mặc Phỉ đến phòng nghỉ lúc bị trật chân trong đợt huấn luyện quân sự.
Chỉ là cậu không biết tên người này là gì.
Người kia có vẻ cũng đến cổ vũ cho người yêu, trên tay còn cầm một chiếc áo khoác rộng và một cốc nước.
Anh ta tùy ý bắt chuyện: "Nghe nói Mạnh Phong vào tù rồi, đúng là đáng ăn mừng."
Chuyện hôm đó Mạnh Phong quấy rối Thẩm Ngung, anh ta vẫn còn nhớ rõ.
Thẩm Ngung gật đầu đồng tình.
Thấy cậu không hề tỏ ra ngạc nhiên trước tin tức này, anh ta hỏi: "Cậu cũng biết à?"
Thẩm Ngung "ừ" một tiếng: "Nghe nói rồi, kẻ xấu thì sớm muộn gì cũng gặp báo ứng."
Không chỉ biết, mà cậu còn "góp phần" vào nữa. Nhưng vì không quen thân với người này nên cậu cũng không nói nhiều.
Người kia ôm chặt chiếc áo trong tay, trông có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại lưỡng lự, còn đang đấu tranh tư tưởng.
Cuối cùng, anh ta quyết định ghé sát lại, nhỏ giọng nói: "Chuyện cậu là gay đã truyền ra ngoài rồi, biết chuyện cũng không ít người đâu."
Thẩm Ngung hơi khựng lại, nhưng cũng không quá bất ngờ, lập tức hiểu anh ta đang có ý nhắc nhở mình. Cậu chỉ nhàn nhạt cười: "Tôi biết rồi, cảm ơn."
Cậu chưa bao giờ cảm thấy xu hướng tính dục là điều đáng xấu hổ.
Dù không đến mức lúc nào cũng rêu rao khắp nơi, nhưng cũng không sợ bị người khác biết.
Đã chọn cách chủ động để Trình Mặc Phỉ biết bằng phương thức nhẹ nhàng này, cậu sớm đã chuẩn bị tâm lý sẽ có những người khác biết theo.
Trước đó, chuyện có người muốn giới thiệu cho cậu một đàn anh năm hai là top chính là minh chứng rõ nhất.
Thấy thái độ của Thẩm Ngung như vậy, người kia cũng thả lỏng, không còn dè dặt như trước nữa.
Hai người cùng hướng mắt về đường chạy.
"Ê, có muốn kết bạn WeChat không? Tôi thấy cậu khá tốt, rất hợp để làm bạn." Người kia đột nhiên đề nghị.
"Được thôi."
Thẩm Ngung cũng có ấn tượng không tệ với anh ta, liền lấy điện thoại trong túi ra, kết bạn với anh ta trên WeChat.
"Ghi 'Hàn Tuyên' là được, tôi gửi tin nhắn cho cậu rồi. Tôi biết cậu tên là Thẩm Ngung. Người yêu tôi sắp thi đấu, tôi đi xem đã."
"Ừ, đi đi."
Xem ra anh ta thật sự đến đây chỉ để nhắc nhở mình chuyện đó.
Là một người tốt bụng.
Làm quen thêm một người bạn có cùng xu hướng cũng không tệ.
Biết đâu sau này còn có thể cùng nhau đi chơi.
Hình đại diện WeChat của anh ta rõ ràng là ảnh đôi. Sau khi thêm bạn, Thẩm Ngung tiện tay mở trang cá nhân của anh ta lên xem.
Ảnh bìa là một tấm chụp chung của hai người họ, trông rất xứng đôi.
Lúc này WeChat vẫn chưa có chức năng ghim bài viết, nên trang cá nhân của Hàn Tuyên gần như toàn bộ đều là những khoảnh khắc ngọt ngào với bạn trai.
Thẩm Ngung không có thói quen đăng bài.
Kiếp trước không có, kiếp này cũng chưa từng.
Có lẽ là vì trong danh sách bạn bè của cậu chẳng có ai có thể mang đến giá trị tinh thần hoặc sẻ chia cảm xúc với cậu.
Kiếp này, sau khi ở bên Trình Mặc Phỉ, cậu nhất định sẽ đăng nhiều hơn.
...
Tối hôm đó, sau khi đại hội thể thao kết thúc, Trình Mặc Phỉ và Thẩm Ngung cùng trở về ký túc xá, vội vàng chạy vào phòng tắm.
Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà không đăng ký thi đấu cũng không tham gia hoạt động tình nguyện, nên đã về từ lâu.
Tiêu Hùng đang đeo tai nghe, nhưng không chơi game cũng không chỉnh sửa video, mà cúi đầu chăm chú vào điện thoại.
Tôn Tinh Hà ngồi xếp bằng trên giường, nhưng cũng không gọi điện với bạn gái mà chỉ chăm chú nhìn màn hình.
Ký túc xá yên lặng đến bất thường.
Thẩm Ngung không nhận ra có gì kỳ lạ, cậu tháo thẻ công tác trên cổ xuống, cắm sạc điện thoại, dọn dẹp đồ đạc đơn giản, rồi đi đến chuồng cho chuột hamster ăn.
Trình Mặc Phỉ vừa bước vào phòng tắm thì nghe thấy điện thoại mình liên tục reo lên thông báo tin nhắn mới.
Cứ tưởng có ai đó tìm mình có chuyện, nhưng khi mở WeChat ra xem, anh nhận ra là Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà đã kéo anh vào một nhóm chat chỉ có ba người.
Tên nhóm là "Tặng anh Phỉ một viên trợ tim khẩn cấp".
Trình Mặc Phỉ: "?"
Gì thế này???
Tiêu Hùng: [Anh Phỉ, có chuyện này em và lão Tôn bàn bạc suốt cả buổi, cuối cùng quyết định vẫn nên nói với anh.]
Tôn Tinh Hà: [Anh nhất định phải vững vàng nhé!!!]
Trình Mặc Phỉ lập tức căng thẳng.
Chẳng lẽ liên quan đến Thẩm Ngung? Nếu không thì sao lại cố tình không kéo cậu vào nhóm?
Tôn Tinh Hà: [Là thế này, dạo gần đây có tin đồn... nói rằng... Tiểu Thẩm...]
Quả nhiên liên quan đến Thẩm Ngung...
Nếu không phải vì Thẩm Ngung cũng đang ở trong ký túc xá, anh thật sự muốn xông ra bắt hai tên này nói ngay cho rõ ràng.
Cuối cùng, Tôn Tinh Hà hạ quyết tâm bấm gửi: [Tiểu Thẩm hình như là gay.]
Trình Mặc Phỉ: "..."
Ồ.
Anh cứ tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm.
Chỉ có thế thôi à.
Trình Mặc Phỉ bật vòi hoa sen, vừa chỉnh nhiệt độ nước vừa nhắn tin trả lời: [Ừm.]
Tiêu Hùng: [Anh Phỉ, anh phải kiên cường lên, đừng nghĩ quẩn đấy, anh bật vòi sen làm gì thế?]
Tôn Tinh Hà: [Anh ra khỏi phòng tắm đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc đã. Tiểu Thẩm lúc đầu không dám nói với bọn mình chuyện này cũng là điều dễ hiểu.]
Tiêu Hùng: [Haizz, đều tại em ban đầu lỡ miệng bảo với Tiểu Thẩm là anh ghét gay, chắc em ấy bị dọa sợ rồi.]
Trình Mặc Phỉ vừa gõ một câu, hai người kia đã nhắn ra cả chục câu.
Trình Mặc Phỉ: [Tôi biết lâu rồi, đừng suy nghĩ nhiều, không sao đâu. Tôi tắm trước đã.]
Tiêu Hùng: [?]
Tôn Tinh Hà: [?]
Tắm được một nửa, Trình Mặc Phỉ đột nhiên nghĩ đến gì đó, nhíu mày, không màng đến bọt xà phòng trên người, lau khô tay rồi cầm điện thoại lên nhắn vào nhóm: [Hai người biết chuyện này bằng cách nào?]
Chuyện này, Thẩm Ngung đã mất bao công sức để nói với anh, vì anh có thành kiến với người đồng tính, nên cậu phải thận trọng để ý cảm xúc của anh.
Hai người kia thì không có định kiến đó, nên chắc chắn Thẩm Ngung sẽ không vòng vèo tìm cách nói với họ. Nếu cậu chủ động tiết lộ, chắc chắn sẽ nói luôn là Trình Mặc Phỉ cũng đã biết. Khi đó, Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà sẽ không cần phải lo lắng liệu anh có chấp nhận nổi hay không.
Chứng tỏ bọn họ biết từ một nguồn khác.
Tiêu Hùng: [À thì, tin đồn lan rộng rồi, rất nhiều người biết, chẳng phải anh cũng nghe nói à?]
Tôn Tinh Hà: [Có người còn bàn tán trong bài đăng của hai người hồi trước nữa.]
Trình Mặc Phỉ lập tức thoát khỏi WeChat, vào danh sách lượt thích để mở lại bài đăng kia, kéo xuống dưới cùng.
[Nói chứ, nếu Thẩm Ngung là gay, vậy Trình Mặc Phỉ có tránh xa cậu ấy không? Không phải bảo là cậu ấy rất kỳ thị à?]
[Tôi thấy không hẳn đâu, nếu khó chịu thì cậu ấy đã báo quản trị viên xóa bài rồi.]
[Hôm nay ở đại hội thể thao, Trình Mặc Phỉ còn uống nước Thẩm Ngung đưa cho mà, tôi thấy quan hệ hai người vẫn tốt lắm.]
[Trai thẳng với gay có tình bạn thuần túy không?]
[Có khi nào Thẩm Ngung đang theo đuổi Trình Mặc Phỉ không? Trước tiên tiếp cận với tư cách trai thẳng, rồi mới tiết lộ xu hướng tính dục. Một khi cảm tình đã quá sâu đậm, thì sẽ không thể từ bỏ được nữa, đành phải chấp nhận thôi. Tôi thấy Trình Mặc Phỉ bị cậu ấy nắm trong lòng bàn tay rồi, biết đâu một ngày nào đó cũng bị bẻ cong thì sao.]