Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 42: Phần mềm



Khi Thẩm Ngung từ thư viện trở về, Trình Mặc Phỉ đã có mặt ở ký túc xá.

Cậu vừa rút chìa khóa ra, định tra vào ổ, thì cửa đã được ai đó từ bên trong mở ra.

Mùi rượu không quá nồng nặc phả vào mặt.

Là Trình Mặc Phỉ.

Tối nay anh có buổi tụ tập, uống chút rượu cũng là bình thường, nên Thẩm Ngung không để ý.

Cho đến khi vài giây trôi qua, Trình Mặc Phỉ vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, ánh mắt có chút nóng rực, chắn ngay cửa khiến cậu không thể bước vào.

Lập tức, Thẩm Ngung nhớ đến câu mà Trình Mặc Phỉ đã nói sau khi gửi bản thu âm cho cậu: "Về rồi sẽ cho em một cái ôm."

Lẽ nào... là đang đợi ôm?

Thẩm Ngung hơi bất đắc dĩ, tiến lên một bước, trực tiếp ôm lấy Trình Mặc Phỉ.

Dù sao, một cái ôm cũng không phải hành động quá thân mật, cậu cũng không đến mức keo kiệt với người trước mặt mình.

Cơ thể Trình Mặc Phỉ cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Ngung đã buông ra.

Một cái ôm vô cùng ngắn ngủi, thậm chí chưa kịp để lại chút hơi ấm nào.

"Giờ có thể vào được chưa?"

Đôi mắt đen láy của Thẩm Ngung mang theo ý cười, nhìn anh.

Ánh mắt đó khiến Trình Mặc Phỉ có chút chột dạ, kế hoạch mà anh suy nghĩ rất lâu trong đầu bỗng chốc rối tinh rối mù.

Có lẽ vì không muốn bị nhìn như vậy nữa, có lẽ vì não bộ đột nhiên bị chập mạch, trong khoảnh khắc bối rối, anh trực tiếp ôm lại.

Cằm đặt lên vai Thẩm Ngung, vậy là tầm mắt không phải giao nhau nữa.

Một phần sức nặng cũng dồn lên người đối phương, khiến cơ thể anh thả lỏng đôi chút.

Cái ôm này kéo dài tận mấy giây.

Nếu tiếp tục nữa thì có lẽ sẽ không ổn.

Thẩm Ngung cũng nhận ra điều bất thường, định mở miệng hỏi thì nghe thấy Trình Mặc Phỉ khàn khàn lên tiếng:

"Anh... anh vô tình bị ngã, điện thoại cũng rơi vỡ mất rồi."

Trong giọng nói ẩn chứa sự tủi thân không thể che giấu.

Tim Thẩm Ngung bỗng nhiên thắt lại: "Sao lại ngã? Có bị thương không?"

"Không có."

"Vậy thì tốt rồi, điện thoại có thể sửa, cũng có thể mua cái mới, miễn người không sao là được."

"Ừm."

Thẩm Ngung đoán Trình Mặc Phỉ có lẽ đã uống chút rượu, nên cảm xúc bị ảnh hưởng.

Anh uống rượu vào là dễ trở nên nhạy cảm, những chuyện nhỏ nhặt cũng sẽ bị phóng đại lên vô hạn.

Huống chi lần này không chỉ là bị ngã, mà ngay cả điện thoại cũng hỏng luôn, thực sự không thể xem là chuyện nhỏ.

Cuối cùng, Trình Mặc Phỉ cũng lấy lại bình tĩnh, buông tay ra.

Hơi ấm vừa tan đi, cái lạnh chầm chậm xâm nhập vào lồng ng.ực.

Anh vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngung, vội vã nhường đường cho cậu vào rồi nhanh chóng đóng cửa phòng ký túc xá.

Trong phòng, Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà đều có mặt, một người đang ngồi trước máy tính, một người đang nằm trên giường.

Thẩm Ngung đặt balo xuống, cắm sạc điện thoại, rồi bắt đầu tìm quần áo để lát nữa đi tắm.

Trình Mặc Phỉ giả vờ trở lại chỗ ngồi, bật máy tính lên, nhưng khóe mắt vẫn âm thầm quan sát từng động tác của cậu.

Điện thoại của Thẩm Ngung... đang ở ngay đó.

Có lẽ bên trong sẽ có đáp án mà anh muốn biết.

Chỉ cần... chỉ cần xem một chút thôi.

"Có thể cho anh mượn điện thoại của em không? Anh cần gọi về cho bố mẹ, bảo họ gửi cái điện thoại cũ qua cho anh dùng tạm."

Cuối cùng, Trình Mặc Phỉ cũng nói ra được một câu mà anh đã tập hàng chục lần trong đầu.

Thẩm Ngung khựng lại một chút, sau đó rút điện thoại ra khỏi dây sạc, thoải mái đưa qua:

"Cầm đi."

Cậu đang đau đầu không biết làm sao để Trình Mặc Phỉ xem điện thoại của mình, vậy mà cơ hội lại tự dâng đến cửa.

Rất tốt.

Trình Mặc Phỉ lập tức nhận lấy.

Ốp điện thoại giống hệt của anh, hình quả cam lớn với dòng chữ "Đại Cát Đại Lợi", cảm giác cầm trên tay cũng y hệt.

Thẩm Ngung chẳng nghĩ ngợi gì đã đưa điện thoại cho anh. Lẽ nào thực sự là mình đã nghĩ quá nhiều?

Nếu Thẩm Ngung là gay, chắc chắn sẽ giấu giếm cẩn thận, chứ sao có thể thoải mái như vậy được?

Càng nghĩ, Trình Mặc Phỉ càng cảm thấy có lý, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, mở điện thoại ra, trên màn hình khóa là ảnh chụp thời khóa biểu.

"Mật khẩu mở khóa là 231209."

Nói xong, Thẩm Ngung liền bước vào phòng tắm, để lại không gian tự do cho anh.

231209...

Trình Mặc Phỉ vừa nhập dãy số, vừa suy đoán ý nghĩa đằng sau.

1209 giống như là ngày tháng, ngày 9 tháng 12, nhưng đây không phải là sinh nhật của Thẩm Ngung.

Vậy còn 23? 2023 ư? Năm nay mới 2018, chẳng lẽ là 1923?

Chưa kịp nghĩ sâu hơn, điện thoại đã được mở khóa, màn hình chính hiện ra.

Điện thoại của Thẩm Ngung rất sạch sẽ, không có ứng dụng nào thừa thãi, ngay cả hình nền cũng chỉ là một màu trơn đơn giản.

Chính vì vậy, Trình Mặc Phỉ ngay lập tức nhìn thấy một biểu tượng phần mềm quen thuộc.

Là ứng dụng mà anh vừa mới thấy trong bài viết "Nhận diện gay".

Trong đầu Trình Mặc Phỉ vang lên một tiếng "ầm" thật lớn.

Không có trai thẳng nào lại tải ứng dụng này cả.

Anh biết lần này đã có thể khẳng định chắc chắn. Không còn lý do gì để tự lừa mình dối người nữa.

Nhưng ngón tay vẫn không tự chủ được mà ấn vào ứng dụng đó.

Con người luôn có sự tò mò về những điều riêng tư.

Anh biết hành động này không tốt, nhưng vẫn cố gắng tự biện hộ trong đầu, biết đâu chỉ vì tò mò mà tải về? Biết đâu chỉ là vô tình bấm nhầm? Bây giờ có rất nhiều phần mềm lừa đảo, đôi khi không để ý là sẽ tải xuống lúc nào chẳng hay. Anh cần một bằng chứng xác thực hơn.

Dường như Thẩm Ngung mới tải ứng dụng này về không lâu, gần như chưa từng sử dụng, bên trong chỉ có dấu vết của việc đăng ký và đăng nhập tài khoản.

Tim Trình Mặc Phỉ đập thình thịch, và khi nhìn thấy một vài dòng tin nhắn, nhịp tim lập tức đạt lên đến đỉnh điểm.

[Gần thế này, sinh viên à? Hẹn không?]

Thẩm Ngung không trả lời, nhưng tin nhắn này không có chấm đỏ, chắc chắn đã được đọc.

Những tin nhắn khác vẫn còn dấu chấm đỏ, chứng tỏ cậu chưa xem.

[Thêm WeChat nói chuyện nhé ❤️]

[Đổi ảnh không? Cho xem ảnh của cậu đi]

[Công hay thụ?]

[Trường nào vậy? Làm quen chút đi]

Cơn giận dữ và sự buồn nôn đan xen nhau, khiến dạ dày Trình Mặc Phỉ như bị đảo lộn.

Vốn dĩ tối nay đã uống rượu, trên đường về còn bị gió lạnh thổi qua, bụng vốn đã không dễ chịu.

Giờ lại bị những tin nhắn này kí.ch thí.ch, cảm giác khó chịu càng trở nên dữ dội.

Anh nhanh chóng ngồi xổm xuống, cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, xóa từng tin nhắn chưa đọc đi. Trình Mặc Phỉ không muốn để những thứ này làm bẩn mắt cậu.

Mấy tên này là cái thá gì chứ? Không quen không biết, sao dám gửi cho Thẩm Ngung mấy tin nhắn ghê tởm như vậy?

Dù Thẩm Ngung có là gay, thì cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện đến v.e vãn!

Lồng ng.ực Trình Mặc Phỉ phập phồng dữ dội, tay run lên vì tức giận.

Cuối cùng, khi tin nhắn cuối cùng bị xóa đi, anh không thể chịu nổi mà lao về phía thùng rác trong phòng, cúi xuống nôn thốc nôn tháo.

"Không sao chứ?"

Tôn Tinh Hà nằm trên giường, nghe thấy tiếng động liền đặt đồ xuống, bước xuống dưới.

"Sao lại nôn rồi? Uống nhiều quá à?"

Tiêu Hùng cũng tháo tai nghe ra, nhìn về phía anh.

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy đột nhiên ngừng lại trong chốc lát, sau đó tiếp tục vang lên. Không lâu sau, Thẩm Ngung đã mặc quần áo chỉnh tề, bước ra ngoài.

Trình Mặc Phỉ đã nôn xong, Tôn Tinh Hà đưa cho anh một cốc nước, Tiêu Hùng thì buộc túi rác lại, mang ra ngoài vứt.

Thẩm Ngung đứng trước cửa phòng tắm vài giây, cuối cùng lấy hết can đảm đi đến.

Cậu không chắc Trình Mặc Phỉ có để ý đến ứng dụng mà cậu cố tình đặt trên màn hình chính hay không.

Dù sao, một Trình Mặc Phỉ vẫn là trai thẳng thì chắc chắn sẽ không biết ứng dụng đó là gì.

Nhưng trước khi đi tắm, cậu đã bật tính năng ghép đôi trong ứng dụng, thế nên lại có thêm vài tin nhắn riêng tư.

Thông báo tin nhắn sẽ hiển thị trên thanh trạng thái điện thoại, làm tăng đáng kể khả năng bị Trình Mặc Phỉ nhìn thấy.

Mà những tin nhắn đó... phần lớn đều khá trắng trợn.

Hầu hết các ứng dụng hẹn hò dạng này đều bị biến tướng thành nơi trao đổi tình một đêm và chat sex. Cậu cũng lo rằng có thể hơi quá đà, vì thế đã xóa đi một số tin nhắn thẳng thừng nhất, chỉ để lại những cái nhẹ nhàng hơn.

Trình Mặc Phỉ bỗng nhiên nôn ra.

Có thể là do ăn uống không hợp lúc nhậu, nhưng khả năng lớn hơn là do nhìn thấy ứng dụng đó.

Dù sao, trước đây chỉ cần thấy tranh đam mỹ hay cảnh hôn giữa hai chàng trai là Trình Mặc Phỉ đã khó chịu. Giờ phải đối diện với những thứ này... anh có phản ứng như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Chỉ là, không biết nguyên nhân khiến Trình Mặc Phỉ buồn nôn, có bao gồm cả mình hay không.

Thẩm Ngung thử thăm dò: "Em dìu anh vào phòng tắm rửa mặt nhé?"

Trong lòng cậu cũng đầy lo lắng, không chắc liệu sau khi biết sự thật, Trình Mặc Phỉ có còn muốn tiếp xúc với mình nữa không.

Trình Mặc Phỉ im lặng uống nước, ánh mắt hơi nheo lại, đáy mắt dường như vì giận dữ mà vương chút đỏ.

Một lúc sau, anh mới chậm rãi thốt ra một câu: "...Ừ."

Có Thẩm Ngung chăm sóc, hai người còn lại cũng yên tâm hơn.

Thẩm Ngung thử đỡ một bên tay của Trình Mặc Phỉ.

Anh không hất ra.

Thẩm Ngung mới thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ tình anh em mà hai người gây dựng bấy lâu nay cũng có chút tác dụng.

Bước vào phòng tắm, ngay khi cửa vừa đóng lại, Trình Mặc Phỉ đã nhanh chóng khóa trái.

Anh hạ quyết tâm, nói: "Anh có chuyện muốn nói với em."

Thẩm Ngung nhìn anh, hiểu rõ tình huống, đáp lại: "Em cũng có chuyện muốn nói với anh."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com