Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 39:



Trình Mặc Phỉ: "Đừng lấy tình yêu nam nữ của các cậu ra để làm vấy bẩn tình anh em của bọn tôi."

Tôn Tinh Hà: "Ok fine."

Thẩm Ngung: "......"

Thẩm Ngung nhấc chân lên, lặng lẽ lau khô nước trên chân, nói: "Em ngâm xong rồi."

Tình anh em của bọn họ cũng nên bắt đầu đếm ngược thôi.

Ngâm chân xong, Thẩm Ngung lại đọc sách thêm một lúc, hoàn thành nốt phần cuối của báo cáo thí nghiệm rồi mới leo lên giường.

Vài phút sau, một bóng người chui vào chăn của cậu, dán sát vào người cậu, còn đẩy cậu vào trong một chút.

"Có bộ phim nào muốn xem không?" Trình Mặc Phỉ đưa máy tính bảng đến trước mặt cậu.

Thẩm Ngung suy nghĩ một lúc, mở danh mục phim hài ra, muốn xem cái gì đó vui vẻ.

Sau một hồi lưỡng lự, hai người quyết định xem lại Rắc Rối của Charlotte.

Trong phim, Charlotte có một giấc mơ về việc quay ngược thời gian. Anh ta trở về thời học sinh, theo đuổi được nữ thần trong lòng, trở thành ngôi sao nhạc rock, tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, đắm chìm trong danh vọng và d.ục vọ.ng. Nhưng đến cuối cùng, anh ta mới nhận ra tất cả những người xung quanh chỉ đang lợi dụng mình, chỉ có vợ cũ Mã Đông Mai mới là người đáng quý nhất.

May mắn thay, tất cả chỉ là một giấc mơ.

Khi đến phân đoạn kinh điển "Mã gì Mai? Mã Đông Mai", người bên cạnh bật cười ngây ngô hai tiếng.

Thẩm Ngung lại trầm mặc đôi chút.

Sau khi sống lại, cậu cũng từng hoài nghi liệu tất cả những điều này có phải chỉ là một giấc mơ hay không.

Nhưng ở thế giới kia, trái tim cậu đã ngừng đập.

Bất kể tất cả là thật hay giả, thì cũng đều là một ân huệ.

Cậu chỉ có thể cố gắng mà trân trọng nó.

Cuối phim, Charlotte tỉnh dậy trên bồn cầu, nhìn mình trong gương, không chút do dự chạy về phía Mã Đông Mai.

Thẩm Ngung nghe thấy Trình Mặc Phỉ bên cạnh bật cười.

Cậu không nhịn được mà hỏi: "Nếu thực sự có thể quay về quá khứ, anh muốn thay đổi điều gì nhất?"

Trình Mặc Phỉ suy nghĩ một lúc, rồi trả lời:

"Hồi lớp năm, anh thấy một con mèo mướp nhỏ mới sinh ở cổng trường, anh đã cho nó ăn mấy ngày. Đến khi anh bàn với bố mẹ xong về việc nhận nuôi nó, thì nó lại biến mất. Nếu có thể quay lại, anh muốn đưa nó về nhà ngay từ lần đầu tiên gặp nó."

"Còn hồi cấp ba, anh sẽ nói hết mọi chuyện với vợ thầy ngay từ lần đầu gặp cô ấy, bảo cô ấy rời xa tên cặn bã kia, đừng nghĩ quẩn, hãy bắt đầu một cuộc sống mới."

Thẩm Ngung khẽ cong môi.

Quả nhiên là một thanh niên chính trực, đầy lý tưởng.

"Còn em?" Trình Mặc Phỉ ném câu hỏi ngược lại.

"Không có," Thẩm Ngung nhẹ giọng đáp. "Trước đây, em không còn gì để muốn thay đổi nữa."

Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Trình Mặc Phỉ.

Anh không hiểu bốn chữ "trước đây", chỉ nghe thấy nửa câu sau "không có gì muốn thay đổi."

Làm gì có ai mà không có tiếc nuối?

Trình Mặc Phỉ dò hỏi: "Em không muốn được sống bên mẹ từ nhỏ sao? Hoặc sớm giải quyết hiểu lầm với bà ấy?"

Thẩm Ngung lắc đầu, không nói "không muốn", mà đáp:

"Em sẽ trở thành gánh nặng cho bà ấy. Có lẽ vì sự tồn tại của em, bà ấy sẽ bỏ lỡ người chồng và gia đình hiện tại, bị em liên lụy. Nếu giải quyết hiểu lầm sớm hơn, cũng có thể xảy ra nhiều biến số không chắc chắn. Chắc chắn bà ấy sẽ mềm lòng, sẽ muốn đưa em về sống cùng... Bây giờ như thế này là vừa đủ rồi."

Trình Mặc Phỉ há miệng, nhưng không nói nên lời.

Anh rất muốn hỏi -- thế còn những đau khổ mà em phải chịu thì sao?

Nhưng anh biết rõ, Thẩm Ngung không để tâm.

Trong lòng Thẩm Ngung, người cậu yêu thương luôn được đặt lên trước bản thân mình.

Trình Mặc Phỉ bỗng cảm thấy nghẹn ngào trong lòng.

Sao trên đời lại có một bé khổ qua khiến người ta xót xa đến vậy...

Bộ phim dừng lại ở những phân cảnh hạnh phúc của Charlotte và Đông Mai.

Bài hát kết thúc vang lên trong chiếc tai nghe mà hai người đang chia sẻ.

"Tôi sẽ luôn bên cạnh cậu, mãi mãi không buông tay."

"Dù là hôm qua, hôm nay hay ngày mai, cho đến tận cuối cùng."

Thẩm Ngung không tránh khỏi có chút đồng cảm, giả vờ vô tình chạm nhẹ vào tay Trình Mặc Phỉ đang đặt gần cậu.

Một suy nghĩ nhỏ bé, giấu kín thật sâu.

Không ngờ, ngay giây tiếp theo, Trình Mặc Phỉ lại đột nhiên nắm lấy tay cậu.

Tim Thẩm Ngung chợt siết lại, suýt tưởng mình đã để lộ điều gì đó.

Nhưng lại thấy Trình Mặc Phỉ vừa nhét tay cậu vào trong chăn, vừa nói: "Đừng để tay ở ngoài, lạnh đấy."

Nhịp tim cậu lúc này mới dần chậm lại.

Bộ phim tối nay xem khá sớm, gần hai tiếng mà vẫn chưa đến 12 giờ đêm.

"Ngủ thôi." Trình Mặc Phỉ rất tự nhiên tắt máy tính bảng, rồi nằm xuống.

Thẩm Ngung vẫn giữ nguyên tư thế tựa vào anh, nói: "Vẫn còn sớm, anh về giường ngủ đi."

Trước đây hai người xem phim xong ngủ cùng nhau là vì xem đến ngủ quên, tự nhiên ngủ chung.

Nhưng tối nay còn sớm, Trình Mặc Phỉ hoàn toàn có thể về giường mình ngủ.

Không phải là cậu không muốn ngủ chung, chỉ là cậu đã quyết định sẽ nói thật với Trình Mặc Phỉ về xu hướng của mình. Cậu nghĩ mình nên bắt đầu tạo khoảng cách một chút.

Gay thì làm sao có thể ngủ chung với trai thẳng được.

Trình Mặc Phỉ trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi, trông y như một cô vợ nhỏ bị phụ bạc. Nếu không phải tối nay Thẩm Ngung mua quýt cho anh, hai người cùng ngâm chân, xem phim, đùa giỡn, thì anh đã nghĩ Thẩm Ngung vẫn đang lạnh nhạt với mình.

Thẩm Ngung có chút mềm lòng, bèn viện lý do cũ: "Em vẫn chưa khỏi hẳn, anh sắp thi đấu bóng rổ rồi, đừng để bị cảm."

Trình Mặc Phỉ rất muốn nói mình khỏe, không sao cả, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Thẩm Ngung, anh vẫn ngoan ngoãn ôm gối về giường mình.

Đợi tuần sau thi đấu xong, anh nhất định phải ngủ bù lại.

...

Ngày hôm sau.

Vào tiết học cuối cùng buổi sáng, Thẩm Ngung chợt nghe thấy góc lớp vang lên vài tiếng thì thầm nhỏ lẻ.

Lờ mờ có thể bắt được mấy từ như "phía sau", "đẹp trai", "đàn anh"...

Thẩm Ngung quay đầu lại liền thấy Trình Mặc Phỉ ngồi vắt chân thoải mái ở hàng ghế cuối cùng, rõ ràng là đang đợi cậu cùng đi ăn trưa.

Đại học Yến Thành không cấm sinh viên dự thính các môn học khác, Trình Mặc Phỉ xuất hiện ở đây, chỉ ngồi yên lặng mà không làm ảnh hưởng đến lớp học thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

Có lẽ hôm nay anh đến sớm, hàng ghế cuối còn chỗ trống nên anh cứ thế mà ngồi vào.

Nhìn thấy Thẩm Ngung quay đầu, Trình Mặc Phỉ còn giơ tay chào cậu một chút.

"..." Thẩm Ngung lập tức quay phắt đầu lại.

Bảo sao hồi cấp ba giáo viên lúc nào cũng kêu yêu đương ảnh hưởng đến học tập, mấy phút cuối cùng của tiết học cậu chẳng nghe vào chữ nào, chỉ biết máy móc chép lại bảng, đầu óc toàn là mấy thứ lung tung.

May mà giờ đã là đại học, không phải cấp ba.

Cuối cùng, chuông tan học vang lên.

Thẩm Ngung cố tình không nhìn người ngồi ở hàng ghế sau, chỉ cúi đầu thu dọn sách vở.

Ngồi cạnh cậu là Phương Tiểu Minh đã thu dọn đồ từ sớm nhưng không rời đi ngay, mà đứng đó chờ cậu.

Mấy ngày nay, buổi trưa Thẩm Ngung đều đi ăn cùng Phương Tiểu Minh, hôm nay cậu ta cũng theo thói quen mà đứng đợi.

Mãi đến khi Trình Mặc Phỉ đi ngược dòng người đến trước mặt, ánh mắt lướt qua Thẩm Ngung và Phương Tiểu Minh, Thẩm Ngung mới chợt nhớ ra, cậu quên báo với Phương Tiểu Minh rằng trưa nay mình đã có hẹn.

Động tác Thẩm Ngung chậm lại, có chút do dự.

Cho người khác leo cây là không tốt.

Hơn nữa ba người bọn họ cũng chỉ là đi ăn ở căng-tin, ăn xong lại về ký túc xá, không có hoạt động gì khác, đều là con trai cả, vậy thì...

Thẩm Ngung ngẩng đầu nhìn Phương Tiểu Minh, nói: "Đây là bạn cùng phòng của tớ, cũng đi ăn ở căng-tin, ba người chúng ta đi chung được không?"

Phương Tiểu Minh vốn là người dễ gần, chẳng hề bận tâm, gật đầu ngay: "Không vấn đề gì."

Thẩm Ngung lại quay sang nhìn Trình Mặc Phỉ.

Không đợi cậu lên tiếng, Trình Mặc Phỉ đã nhét tay vào túi, giữ nguyên dáng vẻ cool ngầu mà nói: "Sao cũng được."

Anh biết Phương Tiểu Minh, đây là người mà dạo trước Thẩm Ngung lấy cớ "đi ăn cùng bạn cùng lớp" để không đi với anh. Anh đã từng nhìn thấy cậu ta từ xa trong căng-tin, cũng đã nhớ rõ mặt.

Thế là, hành trình hai người biến thành ba người.

Trên đường đi, Phương Tiểu Minh cứ thế mà trò chuyện với Thẩm Ngung về những chuyện thú vị của lớp và của khoa, miệng không ngừng thân thiết gọi "Anh Thẩm", còn Trình Mặc Phỉ thì như một tảng băng lạnh lẽo, im lặng đứng bên kia của Thẩm Ngung.

Đến căng-tin, ba người ngồi vào chỗ rồi đi lấy đồ ăn, Trình Mặc Phỉ theo thói quen gắp một ít thức ăn trong khay của mình sang cho cậu.

Mấy hôm nay ăn cùng cái cậu bạn này, Thẩm Ngung đã gầy hẳn đi, nhất định phải bồi bổ lại.

Thấy Trình Mặc Phỉ gắp thức ăn cho Thẩm Ngung, Phương Tiểu Minh chỉ đơn thuần nghĩ rằng Thẩm Ngung không ngại chia sẻ đồ ăn với người khác, nên cũng không nghĩ nhiều mà nói luôn: "Anh Thẩm, em muốn thử món cà tím kho của anh."

Một người chỉ được lấy hai, ba món, nếu chia sẻ thì có thể nếm được nhiều hơn.

Thẩm Ngung thoải mái cầm thìa sạch chưa dùng lên, múc một thìa bỏ vào khay của cậu ta.

Không ngờ lại vô tình múc luôn cả miếng nấm gà mà Trình Mặc Phỉ vừa gắp cho cậu, đưa qua luôn cho Phương Tiểu Minh.

Trình Mặc Phỉ ngậm đũa, cố nhịn xúc động muốn gắp miếng nấm gà đó về, cúi đầu ăn một miếng cơm trắng thật to.

Phương Tiểu Minh vốn là người hoạt bát, vừa ăn vừa nói không ngừng.

Ấn tượng của cậu ta về Trình Mặc Phỉ là một anh chàng lạnh lùng khó gần, thế nên cũng không chủ động bắt chuyện với anh.

"Anh Thẩm, tuần sau thí nghiệm hóa học nghe nói rất khó, phải dựa vào anh rồi."

"Đừng lo, tớ đã xem trước rồi, cũng không quá khó."

"Anh Thẩm, anh giỏi quá đi, mấy năm thực nghiệm sau này cứ trông cậy vào anh nhé, ai cũng đừng hòng chia cách đôi ta."

Trình Mặc Phỉ: "..." Nhịn.

"Anh Thẩm, anh đã hoàn thành bài chạy bộ trong khuôn viên chưa? Dạo này thời tiết càng ngày càng lạnh."

"Chưa, còn thiếu một nửa."

"Rảnh thì đi chung nhé, em quét xe đạp công cộng chở anh, anh chỉ cần ngồi sau vung vẩy điện thoại là được."

"Ừm, để xem đã."

Trình Mặc Phỉ: "..." Nhịn.

"Anh Thẩm..."

"Anh Thẩm..."

Trình Mặc Phỉ đột nhiên đứng phắt dậy, "Anh ăn no rồi."

Nói xong, anh cầm khay cơm chưa ăn hết một nửa, xoay người đi thẳng đến chỗ trả khay mà không hề ngoái đầu lại.

Chỗ bỏ thức ăn thừa, phần còn nhiều nhất trong khay của anh chính là món nấm gà.

Anh cố ý đi vòng vào nhà vệ sinh một lát, lần chần một hồi lâu, đến khi quay lại thì hai người kia đã ăn xong và đang đợi mình.

Trình Mặc Phỉ liếc Phương Tiểu Minh một cái, rồi nói với Thẩm Ngung: "Đi với anh ra cổng trường mua chút đồ."

Thẩm Ngung không nghĩ nhiều, đáp ngay: "Được, Tiểu Minh, cậu về trước đi."

Phương Tiểu Minh gật đầu, không đi theo nữa mà về ký túc xá nghỉ ngơi.

Hành trình ba người cuối cùng cũng kết thúc.

Không còn người thứ ba lắm lời, cuối cùng Thẩm Ngung cũng có thể nói chuyện với anh.

Tình bạn ba người quá chật chội, chỉ có hai người mới là vừa đủ.

Hai người họ đi về phía cổng trường, ban ngày và ban đêm ở đây sẽ có những quầy hàng khác nhau.

"Anh Thẩm." Trình Mặc Phỉ bất ngờ lên tiếng.

Thẩm Ngung nghi hoặc nhìn sang, không biết anh lại đang giở trò gì.

Bắt gặp ánh mắt của cậu, Trình Mặc Phỉ càng ngang nhiên hơn: "Anh Thẩm, em muốn ăn kẹo hồ lô."

"Anh Thẩm, mua cho em đi."

Thẩm Ngung: "?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com