Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 28: Ngày nào cũng ngủ với Tiểu Thẩm nhà ta



Nóng trong người thì chỉ khó chịu một lúc rồi thôi. Nhưng cam đường có hàm lượng đường cao, ăn quá nhiều có thể làm tăng đường huyết, gia tăng nguy cơ mắc tiểu đường, thậm chí còn có thể gây tiêu chảy, vàng da, hay vấn đề về tiêu hóa.

Chính vì vậy, Thẩm Ngung mới phải trông chừng Trình Mặc Phỉ.

Thế mà Trình Mặc Phỉ lại tỏ vẻ oan ức, không hiểu chuyện gì: "Anh không có mà."

Anh biết Thẩm Ngung là vì tốt cho mình. Hơn nữa, lần trước anh bị nóng trong cũng là do ăn cam đường mà Thẩm Ngung mua, nên cậu để tâm chuyện này cũng là điều dễ hiểu. Từ đó, Trình Mặc Phỉ luôn phối hợp kiểm soát lượng cam ăn mỗi ngày, chưa từng lén lút ăn vụng.

...Được rồi, chỉ có một lần duy nhất. Anh chỉ trộm ăn một quả, kết quả bị Thẩm Ngung bắt tại trận, trực tiếp bị trừ hết phần cam của ngày hôm sau, nên từ đó không dám tái phạm nữa.

Nhưng lần này anh thật sự không có ăn!

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

"Thiếu mất hai quả." Thẩm Ngung nói.

Hai quả... hai quả?

Trí nhớ của Thẩm Ngung rất tốt, cậu đã nói thiếu hai quả thì chắc chắn là thiếu hai quả.

Ánh mắt của Trình Mặc Phỉ dần dần di chuyển sang hai người bạn cùng phòng đang ngồi đối diện.

Hai người họ đang nhe răng cười với anh.

Trình Mặc Phỉ lập tức hiểu ra chuyện gì, bật thốt lên một câu chửi thề rồi giơ khuỷu tay huých từng người một.

"Đồ khốn, hai đứa bây ăn vụng xong còn đổ tội cho tao hả?"

"Trả cam lại đây!"

"Nhả hết ra cho tao!"

Lần trước, khi Trình Mặc Phỉ trộm ăn cam bị Thẩm Ngung bắt được và mắng cho một trận, hai tên này đều trông thấy. Giờ có cơ hội chơi xỏ anh thì đúng là quá sảng khoái.

Thế là phòng ký túc xá lập tức rộn ràng cả lên.

Thẩm Ngung không nhịn được bật cười.

Sự mệt mỏi sau khi dẫn chương trình đêm hội tân sinh viên cũng tan biến theo.

Ở cạnh Trình Mặc Phỉ, cậu luôn cảm thấy rất thoải mái.

---

Vì không phải Trình Mặc Phỉ ăn vụng cam nên Thẩm Ngung cũng không trừ phần cam của anh vào ngày hôm sau. Sáng sớm, cậu đặt cam lên bàn Trình Mặc Phỉ rồi ra khỏi phòng.

Lại là một ngày đi làm thêm.

Ban đầu, cậu định điền kín lịch làm thêm cả thứ Bảy và Chủ Nhật. Nhưng vì mẹ sẽ đến thăm, nên cậu quyết định chỉ làm nửa ngày vào Chủ Nhật, buổi chiều dành thời gian tham gia một số hoạt động ý nghĩa khác.

Tối thứ Bảy, trên đường về nhà, Thẩm Ngung ngồi ở ghế sát bên trên tàu điện ngầm, đếm lại số tiền trong tay.

Cậu chia tiền thành ba phần.

Một phần dành cho chi tiêu hằng ngày.

Một phần để mua quà tặng mẹ.

Một phần là quỹ "hẹn hò" với Trình Mặc Phỉ.

Để cả ba khoản này đều đủ dư dả, cậu phải tiếp tục cố gắng làm thêm mới được.

---

Chủ Nhật, như thường lệ, Trình Mặc Phỉ lái xe đưa cậu đến nhà Trình Chỉ Ngữ, dạy kèm xong lại đón cậu về nhà ăn trưa.

Ba mẹ Trình đã quen với việc Thẩm Ngung đến chơi, cũng rất chào đón cậu.

Nhưng lần này ăn trưa xong, hai người quay về trường ngay, không nán lại lâu.

Không phải vì không muốn chơi ở nhà Trình Mặc Phỉ. Dù gì, cậu vẫn chưa tham quan hết nhà anh. Nhưng vì đã hẹn với mẹ chiều Chủ Nhật sẽ lấy chăn, nên cậu không thể không về.

Trên xe, Thẩm Ngung nhắn tin cho mẹ.

Mẹ cậu trả lời rất nhanh:

Mẹ: Tiểu Ngung, có thể sẽ có một anh trai đi cùng mẹ mang chăn đến cho con. Đó là con trai của chồng mẹ và vợ cũ của ông ấy. Con có để ý không? Nếu con không thoải mái, mẹ sẽ đi một mình.

Thẩm Ngung khựng lại.

Thực ra, cậu sớm đã chuẩn bị tinh thần để tiếp xúc với gia đình mới của mẹ, nên cũng không quá căng thẳng. Tất nhiên, cậu không để ý chuyện này.

Nếu cậu nhớ không nhầm, thì người mà mẹ nói đến chắc là Ninh Giác. Sau này, anh ấy trở thành một bác sĩ.

Kiếp trước, do sức khỏe quá kém, cậu từng gặp Ninh Giác vài lần trong bệnh viện. Nhưng hai người gần như chưa từng nói chuyện với nhau.

Thẩm Ngung trả lời: "Con không để ý đâu."

Tin nhắn bên phía mẹ ngay lập tức hiện lên trạng thái "đang nhập ", rõ ràng là mẹ vẫn luôn chờ câu trả lời của cậu.

Mẹ: Thằng bé tên là Ninh Giác, lớn hơn con hai tuổi, hiện đang học năm ba của Đại học Y Yến Thành, ngay bên cạnh trường con.

Đúng là Đại học Yến Thành và Đại học Y rất gần nhau, chỉ cách nhau một quảng trường nhỏ. Hai trường thỉnh thoảng còn tổ chức các buổi giao lưu.

Sau đó, mẹ cậu giải thích đơn giản về quan hệ giữa họ.

Mẹ ruột của Ninh Giác và chồng hiện tại của mẹ là một cuộc hôn nhân thương mại, không có tình cảm. Sau khi sinh Ninh Giác được vài năm, người phụ nữ đó đã ngoại tình, rồi bỏ đi nước ngoài cùng nhân tình, suốt nhiều năm không quay về. Từ đó, quan hệ giữa hai nhà trở nên căng thẳng và khó xử.

Ninh Giác từ nhỏ đã sống cùng ông bà ngoại.

Sau này, mẹ cậu kết hôn với chồng hiện tại và sinh em gái Ninh Duyên. Khi Ninh Duyên bắt đầu đi học, gia đình đổi sang một căn nhà gần trường. Trùng hợp là nhà đó lại gần trường cấp hai của Ninh Giác, nên họ đón cậu ấy về chăm sóc một thời gian, cho đến khi cậu ấy vào đại học.

Con người vốn có tình cảm, mà trong một cuộc hôn nhân thất bại, trẻ con lại là những người vô tội nhất.

Ninh Giác cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện. Cậu ấy giúp đỡ chăm sóc Ninh Duyên rất tốt, không những thế còn chơi với em gái, kèm em ấy học bài, thậm chí còn chủ động giúp đỡ việc nhà.

Thẩm Ngung chăm chú đọc từng dòng tin nhắn của mẹ.

Có thể thấy, mẹ xem cậu như một người trưởng thành, nên mới kể hết những chuyện này cho cậu nghe, đồng thời cũng cẩn thận lựa chọn từ ngữ, sợ cậu sẽ cảm thấy không vui.

Dù sao thì, mẹ chưa từng chăm sóc cậu, nhưng lại chăm sóc một người con trai khác suốt ngần ấy năm.

Nói không có cảm xúc gì là nói dối. Cậu thực sự có chút ghen tị với Ninh Giác.

Nhưng ngoài điều đó ra, cậu không có cảm xúc tiêu cực nào khác.

Chỉ cần mẹ vui là được rồi.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Trình Mặc Phỉ dừng xe ổn định, nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngung, hỏi: "Em đang chăm chú xem gì thế?"

Vừa nhắn tin trả lời mẹ, Thẩm Ngung vừa kể chuyện này cho Trình Mặc Phỉ nghe.

Nghe xong, Trình Mặc Phỉ nhận xét: "Mẹ em chắc chắn là một người rất rất tốt."

Hiếm có ai thực lòng chấp nhận con riêng của chồng cũ, chứ đừng nói đến việc tự tay chăm sóc như mẹ cậu.

Người hợp nhau thường tụ lại, chồng hiện tại của mẹ Thẩm Ngung hẳn cũng không tệ, vậy nên cậu có lẽ sẽ hòa hợp với họ rất tốt.

Thẩm Ngung cười gật đầu, ngước nhìn những đám mây cao trên bầu trời xanh.

"Bà ấy thực sự rất tốt."

---

Buổi chiều, họ hẹn gặp nhau trước cổng trường Đại học Yến Thành.

Thẩm Ngung gọi Trình Mặc Phỉ đi cùng, nói là sợ chăn nặng quá, một mình cậu không mang nổi. Nhưng thực ra, cậu có chút tâm tư, muốn Trình Mặc Phỉ gặp mẹ mình.

Trình Mặc Phỉ đương nhiên đồng ý ngay không chút do dự.

Hai người cùng đến cổng trường, liền thấy một chiếc xe đang đỗ ở đó, cốp xe mở ra, Thẩm Tầm Nhạn và Ninh Giác đều đã xuống xe, nhìn về phía hai người họ đang đi tới.

Ninh Giác có vóc dáng điển hình của một chàng trai miền Bắc, chiều cao ngang ngửa Trình Mặc Phỉ, vẻ ngoài điển trai, đeo kính, tóc cắt ngắn sát da đầu, trông có vẻ khó gần, không giống một bác sĩ mà giống giang hồ hơn.

Cuối cùng, khi khoảng cách giữa cậu và mẹ chỉ còn chưa đến nửa mét, Thẩm Ngung dừng lại, chủ động giới thiệu:

"Mẹ, đây là bạn cùng phòng của con, Trình Mặc Phỉ."

Trình Mặc Phỉ lập tức nở nụ cười, đáp: "Cháu chào cô ạ."

Một nam sinh đại học sáng sủa, rạng rỡ và đẹp trai, rất khó để để lại ấn tượng không tốt trong lòng phụ huynh.

Thẩm Tầm Nhạn vừa nhìn đã thấy quý mến, cười nói: "Nghe Tiểu Ngung kể hai đứa thân nhau nhất, con lại còn chăm sóc nó nhiều lắm, thật sự đã làm phiền con rồi."

Trình Mặc Phỉ không ngờ Thẩm Ngung lại giới thiệu cậu với mẹ theo cách đó, bỗng có cảm giác tình anh em của họ đã được "chứng nhận chính thức", trong lòng vô cùng vui vẻ, gật đầu đáp: "Chuyện nên làm mà cô."

Ngay sau đó, Thẩm Tầm Nhạn cũng giới thiệu Thẩm Ngung và Ninh Giác với nhau.

Hai người lễ phép gật đầu chào đối phương, bầu không khí khá ổn, không quá thân thiện, nhưng cũng không có chút địch ý nào.

"Hai trường gần nhau, có thời gian thì hẹn nhau ăn cơm nhé." Thẩm Tầm Nhạn vui vẻ đề nghị.

Thẩm Ngung và Ninh Giác đồng loạt gật đầu.

Như thể tâm linh tương thông, cả hai đều ngầm hiểu một điều chung, chỉ cần làm mẹ vui là được.

Mọi chuyện trở nên đơn giản hơn, gần như chuyển sang chế độ tối giản.

Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Tầm Nhạn, hai người còn trao đổi WeChat với nhau.

Cổng trường không thể đỗ xe quá lâu, sau một lúc trò chuyện, Ninh Giác lấy chăn đã chuẩn bị sẵn từ cốp xe ra.

Anh theo bản năng đưa chăn cho Thẩm Ngung, nhưng không ngờ một bàn tay khác vươn tới, nhận lấy nó trước.

Là bạn cùng phòng của cậu.

Thẩm Ngung không hề bất ngờ trước hành động này, cứ như thể... đã quen được chăm sóc như thế, chẳng có gì là lạ.

Thật ra, Ninh Giác cũng không phải người tử tế gì cho cam. Anh ta lớn lên trong môi trường thiếu sự dạy dỗ, gần như tự do phát triển, từ nhỏ đã sớm biết yêu đương. Tuy không đến mức đạo đức bại hoại, nhưng cũng là một tay chơi chính hiệu, lại còn là song tính luyến ái, quanh năm suốt tháng bên cạnh chẳng bao giờ thiếu trai gái vây quanh.

Sau khi được Thẩm Tầm Nhạn và cha đón về chăm sóc, anh ta mới tỏ ra ngoan ngoãn hơn một chút.

Anh ta biết Thẩm Tầm Nhạn thật lòng đối tốt với mình, bù đắp phần nào sự thiếu hụt tình thương của mẹ, nên trong lòng rất biết ơn.

Lần này, Thẩm Tầm Nhạn không chỉ mang chăn cho Thẩm Ngung, mà còn mang cho cả anh ta.

Vì vậy, suốt bao năm qua, anh ta luôn giả vờ là một người ngoan ngoãn, trầm lặng trước mặt bà, không muốn bà biết những chuyện lộn xộn của mình, sợ bà thất vọng.

Đối với con trai ruột của Thẩm Tầm Nhạn, anh ta cũng sẵn lòng chăm sóc, giống như đã từng chăm sóc Ninh Duyên vậy, miễn là Thẩm Ngung sẵn sàng coi anh ta là anh trai.

Cũng chính vì những trải nghiệm này mà anh ta khá dày dạn tình trường, giác quan thứ sáu cũng nhạy bén hơn người bình thường một chút.

Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Ngung và Trình Mặc Phỉ đang rời đi, Ninh Giác thu lại ánh mắt, đóng cốp xe.

"Cô ơi, lên xe đi, cháu đưa cô về."

Dù thế nào đi nữa, không lo chuyện bao đồng vẫn là tốt nhất.

---

Trở về ký túc xá, Thẩm Ngung lập tức mở chăn ra, trải lên giường mình.

Chăn do mẹ chuẩn bị có mùi nắng ấm, chỉ cần chạm tay vào là có thể tưởng tượng được nó ấm áp đến nhường nào.

Có chăn ấm của riêng mình rồi, cậu vốn nghĩ rằng tối nay Trình Mặc Phỉ sẽ không còn mang chăn gối sang chen chúc với cậu như mấy ngày trước nữa.

Nhưng không ngờ... buổi tối, anh không mang chăn sang, mà chỉ mang theo đúng một chiếc gối.

Trình Mặc Phỉ vô cùng tự nhiên ném gối xuống bên cạnh gối của Thẩm Ngung, rồi cả người thoải mái nằm xuống.

"Cho anh thử xem chăn của em ấm đến mức nào nào."

Tiêu Hùng vừa từ phòng tắm bước ra, thấy vậy liền tặc lưỡi trêu chọc:

"Ngày nào cũng ngủ chung với Tiểu Thẩm nhà chúng ta nhỉ."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com