Từ tối qua đến trước khi nhận được tin nhắn của Trình Mặc Phỉ, tâm trạng của Thẩm Ngung vẫn khá ủ rũ. Còn bây giờ, cậu chỉ muốn lần theo đường mạng đến chỗ Trình Mặc Phỉ để đấm cho anh một trận.
Thấy Thẩm Ngung mãi không trả lời, Trình Mặc Phỉ vội vàng chữa cháy: [Anh chỉ đùa thôi mà.]
Sao có thể tè dầm được chứ? Anh đoán chắc là vô ý làm đổ nước hay gì đó lên giường. Trước đây, Tiêu Hùng cũng từng vừa nghịch điện thoại vừa uống Coca trên giường rồi lỡ làm đổ hết ra.
Nhưng Thẩm Ngung vẫn chẳng thèm để ý đến anh.
Trình Mặc Phỉ lập tức gọi video đến.
Thẩm Ngung vốn định mặc kệ anh một lát, nhưng khi thấy cửa sổ cuộc gọi video bật lên, cậu bị dọa đến mức giật nảy người. Theo bản năng, cậu muốn từ chối vì không muốn để Trình Mặc Phỉ nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình lúc này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn quyết định chuyển camera sang chế độ sau rồi mới nhận cuộc gọi.
Màn hình lập tức hiện ra khuôn mặt điển trai của Trình Mặc Phỉ, phóng to đến mức chiếm trọn khung hình, giữa chân mày và khóe mắt đều đong đầy ý cười: "Chỗ nào bẩn thế? Để anh xem nào."
Thẩm Ngung đặt điện thoại lên đùi, để màn hình tối đen, chẳng thấy được gì cả.
Đây là cuộc gọi video đầu tiên của họ sau khi "tái ngộ".
Cậu khẽ nói, giọng nghèn nghẹn: "Giặt sạch rồi. Không có tè dầm."
Trình Mặc Phỉ ừm hai tiếng: "Anh chỉ đùa thôi. Có tè dầm cũng không sao, giặt qua là được. Sắp lạnh rồi, anh cũng định thay chăn mới, dù sao cũng sẽ giặt lại một lần nữa."
Trong lúc nói chuyện, từ xa vang lên giọng nói của mẹ Trình, có vẻ như đang giục anh ra ngoài.
Thẩm Ngung đáp: "Ừm, anh đi chơi đi."
Không thể phủ nhận, nhìn thấy Trình Mặc Phỉ làm tâm trạng cậu khá hơn một chút.
Trình Mặc Phỉ đứng dậy, trả lời mẹ một tiếng, rồi quay lại nhìn vào màn hình: "Em không vui à?"
Thẩm Ngung chớp chớp mắt.
Lộ liễu vậy sao?
Cậu cảm thấy giọng của mình vẫn khá bình thường, nếu không phải vì đôi mắt sưng đỏ, chắc sẽ chẳng ai phát hiện ra điều đó.
Thẩm Ngung hỏi lại: "Sao anh nói vậy?"
Trên màn hình, ánh mắt của Trình Mặc Phỉ sáng ngời: "Chỉ là cảm giác thôi."
Tim Thẩm Ngung như lỡ mất một nhịp.
Trình Mặc Phỉ luôn có thể vô tình làm cậu cảm thấy rung động.
Nhưng cậu vẫn kiên quyết phủ nhận: "Không có, chắc là do tối qua ngủ hơi muộn, nên hôm nay tinh thần không tốt lắm."
Cậu sẽ kể với Trình Mặc Phỉ về chuyện của mẹ mình, nhưng không phải bây giờ.
Bây giờ, cậu chỉ mong Trình Mặc Phỉ có thể đi chơi vui vẻ, không bị bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì làm ảnh hưởng, bao gồm cả cậu.
Trình Mặc Phỉ nói: "Vậy thì tốt."
Giọng của mẹ Trình lại vang lên lần nữa.
Thẩm Ngung khẽ cười, giục anh: "Đi đi nào."
Trình Mặc Phỉ: "Ừm, vậy anh cúp máy đây."
Thẩm Ngung: "Vâng."
Cuộc gọi video kết thúc. Thẩm Ngung đem vỏ gối, ga giường và chăn bị nước mắt làm ướt ném vào máy giặt, sau đó cầm lấy một chiếc khăn mặt, nhúng vào nước lạnh rồi đắp lên mắt.
Lần trước, Trình Mặc Phỉ giúp cậu lấy đá chườm mắt. Lần này, anh không ở đây, đành phải dùng nước lạnh thay tạm vậy.
Sáng sớm, mẹ lại gửi tin nhắn tới. Cậu hẹn gặp vào lúc 6 giờ tối, mong rằng đến lúc đó mắt mình sẽ bớt sưng.
Vừa mới đắp khăn lên mắt được một lúc, điện thoại đã vang lên thông báo tin nhắn mới.
Cậu kéo khăn ra, liếc mắt nhìn, phát hiện là tin nhắn của Trình Mặc Phỉ.
Trình Mặc Phỉ: "[Ảnh]"
Trình Mặc Phỉ: "Em nhìn đám mây này xem, có giống một chú chuột hamster không?"
Thẩm Ngung mở ảnh ra, quả nhiên đám mây kia rất giống đầu của một chú chuột hamster.
Khá đáng yêu.
Thẩm Ngung: "Giống. Anh sắp đi chơi đâu à?"
Trình Mặc Phỉ: "Đi biển. Lát nữa sẽ bắt vài con ốc mượn hồn cho em xem."
Thẩm Ngung: "Vâng."
Thẩm Ngung tắt điện thoại, tiếp tục chườm mắt.
Chẳng mấy chốc, điện thoại lại reo lên.
Vẫn là tin nhắn từ Trình Mặc Phỉ.
Trình Mặc Phỉ: "Anh vừa xem vài bức ảnh hamster, đột nhiên cảm thấy muốn nuôi một con."
Thẩm Ngung không nhịn được bật cười.
Trình Mặc Phỉ luôn thích những thứ lông xù như vậy. Ở kiếp trước, họ từng cùng nhau nhận nuôi một chú chó hoang. Nhưng tiếc rằng chú chó ấy đã khá già, lại mắc bệnh trong thời gian lang thang, không thể chữa khỏi. Họ chỉ có thể chăm sóc nó hơn bốn năm trước khi nó rời đi.
Về sau, sức khỏe của Thẩm Ngung cũng không tốt lắm, nên không còn nuôi thêm con vật nào nữa.
Thẩm Ngung: "Có thể hỏi Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà xem sao. Em không có ý kiến."
Trình Mặc Phỉ: "Được."
Đại học Yến Thành không nghiêm cấm nuôi những loài động vật nhỏ trong ký túc xá. Chuột hamster có thể nuôi trong lồng, hay rùa, cá vàng nuôi trong bể đều không thành vấn đề. Chỉ cần khi kiểm tra phòng thì tìm chỗ giấu tạm là được.
Trong nhóm ký túc xá—
Trình Mặc Phỉ: "Tôi muốn nuôi một con hamster, mọi người thấy sao? @Tất cả thành viên"
Tiêu Hùng: "Em không có vấn đề gì."
Tôn Tinh Hà: "Em cũng ok, nhìn đáng yêu đấy."
Thẩm Ngung cũng tượng trưng gửi một chữ "ok".
Trình Mặc Phỉ: "Sau kỳ nghỉ lễ, chúng ta đi chợ hoa cảnh chọn một con."
Thẩm Ngung mỉm cười tắt điện thoại, tiếp tục chườm mắt.
Kiếp trước, cậu chưa từng nghe nói Trình Mặc Phỉ nuôi hamster khi học đại học.
Là vì sự xuất hiện của cậu mà thay đổi "cốt truyện" sao?
Cậu rất thích sự thay đổi này.
Mười mấy phút sau, điện thoại lại reo lên.
Trình Mặc Phỉ: "Đến biển rồi."
Trình Mặc Phỉ: "[Ảnh]"
Trình Mặc Phỉ: "Bị ốc mượn hồn kẹp, đau quá!"
Trong bức ảnh là một chú ốc mượn hồn đáng yêu, có lẽ cũng chính là "thủ phạm".
Thẩm Ngung quan tâm hỏi: [Có bị xước không? Bị thương ở biển nhất định phải cẩn thận]
Trình Mặc Phỉ: [Không sao, không bị xước. Đã thả nó rồi, không nên làm phiền nó, xin lỗi anh ốc nhé]
Cứ như vậy, Thẩm Ngung vừa chườm lạnh, vừa thỉnh thoảng nhận được tin nhắn từ Trình Mặc Phỉ, trò chuyện cùng anh.
Giữa chừng, đồ trong máy giặt đã giặt xong, Thẩm Ngung đem phơi trên ban công.
Trong gương, mắt đã bớt sưng nhiều, chỉ là một bên mắt từ mí đôi thành mí ba, trông hơi buồn cười, không biết bao giờ mới hồi phục.
Buổi trưa, Thẩm Ngung một mình đến căng tin ăn cơm.
Dịp Quốc Khánh, người trong trường thưa thớt, cộng thêm không khí mùa thu, không khỏi mang chút hiu quạnh.
Trong những ngày này, các quầy hàng trong căng tin cũng mở không nhiều, Thẩm Ngung ăn tạm một bữa, rồi lại về ký túc xá tiếp tục chườm mắt.
Còn gần năm tiếng nữa mới đến buổi hẹn gặp.
Thẩm Ngung hơi lo lắng.
May mắn là Trình Mặc Phỉ thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn, chia sẻ những gì anh thấy khi đi du lịch, giúp Thẩm Ngung phần nào xua tan cảm xúc tiêu cực.
Giờ nghỉ trưa, sau khi chườm lạnh mắt, Thẩm Ngung lim dim ngủ một lúc.
Khi tỉnh dậy phát hiện, còn chưa đầy bốn tiếng nữa là đến 6 giờ.
Cậu đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.
Trong gương đã không còn thấy dấu vết mắt sưng đỏ nữa.
Thẩm Ngung không tiếp tục chườm lạnh, quay sang tủ quần áo, bắt đầu chọn đồ thật cẩn thận.
Nói là chọn đồ, nhưng thực ra chỉ là giết thời gian với vài bộ đồ mùa hè ít ỏi.
Sau dịp Quốc khánh, cậu phải đi mua vài bộ đồ thu mới được, nếu không trời lạnh sẽ dễ bị cảm.
Thẩm Ngung chọn xong đồ, lại vào phòng tắm tắm rửa gội đầu.
Cậu sấy khô tóc, mặc đồ chỉnh tề, làm xong mọi việc, còn chưa đầy ba tiếng nữa là đến 6 giờ tối.
Thẩm Ngung đi đi lại lại trong phòng vài vòng, cuối cùng ngồi xuống ghế của Trình Mặc Phỉ, lấy một cuốn truyện tranh trên tủ của anh, đọc được vài trang rồi lại bỏ xuống — không thể tập trung được.
Thật khó chịu.
May mắn là khi ra ban công, cậu phát hiện những đồ mình giặt cho Trình Mặc Phỉ đều đã khô hết.
Thẩm Ngung lập tức thu về, cẩn thận dọn giường cho Trình Mặc Phỉ.
Còn hai tiếng nữa.
Thẩm Ngung quyết định dọn dẹp toàn bộ phòng.
Tưới một ít nước cho chậu xương rồng của Tiêu Hùng, vứt đi lon Coca mà Tôn Tinh Hà quên uống, và gom tất cả rác trong thùng, đem vứt vào thùng rác lớn dưới tầng.
Phù...
Thẩm Ngung liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn hơn nửa tiếng nữa thôi.
Cuối cùng cũng có thể xuất phát rồi.
6 giờ tối là giờ cơm, nơi hẹn gặp mẹ cũng là một quán ăn nhỏ.
Vừa ăn vừa nói chuyện, có thể tránh được nhiều chút ngượng ngùng.
Dù sao cậu cũng... không biết phải cư xử với mẹ như thế nào.
Thẩm Ngung mang theo chìa khóa, khóa cửa phòng, bước nhanh ra khỏi trường.
Trên đường, Trình Mặc Phỉ lại gửi cho cậu ảnh hoàng hôn trên biển, cuối cùng là một tấm selfie nghiêm túc.
Trình Mặc Phỉ đúng là không biết chụp ảnh tự sướng, mím môi cười trước ống kính mà cứ trông như người máy ấy, phí hoài cả khuôn mặt đẹp trai.
Khi đến cửa quán ăn, còn hai mươi phút nữa mới đến 6 giờ, trong dịp Quốc khánh người đi ăn đông, bên ngoài xếp hàng dài, Thẩm Ngung lấy số thứ tự rồi tìm chỗ ngồi chờ.
Nếu mẹ đến vào lúc 6 giờ, hai người có thể sẽ vào ăn ngay.
Thẩm Ngung cúi đầu, vì lo lắng nên cứ lướt điện thoại mãi, nhiều lần mở khung chat với Trình Mặc Phỉ, nhưng không nhận được chia sẻ gì mới về chuyến đi của anh.
Càng lo lắng, cậu càng muốn có Trình Mặc Phỉ ở bên cạnh.
Cuối cùng, Thẩm Ngung không nhịn được, chủ động gửi vài tin nhắn cho Trình Mặc Phỉ.
[Vẫn ở biển à?]
[Tối nay biển có lạnh không?]
[Tối nay định ăn gì?]
......
Bên kia không trả lời tin nhắn của cậu, thậm chí không hiển thị dòng "đang nhập".
Chắc là đang đi chơi rồi...
Thẩm Ngung suy nghĩ, đột nhiên Trình Mặc Phỉ gọi wechat đến.
Giọng anh vang lên: "Anh đang lái xe đây. Đã rời biển rồi, đang đi ăn tối, tối nay ăn hải sản."
Thẩm Ngung yên tâm hơn một chút, áp điện thoại vào tai, "Vậy anh lái xe đi, em cúp máy nhé."
"Không sao, đến nơi rồi," Bên chỗ Trình Mặc Phỉ vang lên tiếng rút chìa khóa và đóng mở cửa xe, "Còn em? Tối nay ăn gì?"
"Chuẩn bị ăn, em ra ngoài trường ăn món đặc sản địa phương của Yến Thành."
"Anh biết có quán làm món địa phương rất ngon, năm ngoái ăn cùng Tiêu Hùng và Tinh Hà, mấy đứa đều khen ngon, lần sau bốn đứa tụi mình cùng đi ăn nhé."
"Vâng, đợi anh về."
"Tối nay ở một mình đừng về quá muộn, bên ngoài không an toàn đâu, năm ngoái có sinh viên Yến Thành bị cướp bởi đám du thủ du mục quanh đây đó, còn bị thương nữa."
"Vâng, em ăn xong sẽ về ngay."
"Về cũng gọi cho anh nhé, anh sẽ nói chuyện cùng em."
"Vâng, tối nay anh còn hoạt động gì không?"
"Không, ăn xong đi dạo quanh rồi về khách sạn, buổi tối trời hơi lạnh."
"Anh cũng về sớm đi, cẩn thận nhé."
......
Đằng sau đám đông, một người phụ nữ xinh đẹp lo lắng siết chặt ngón tay, muốn tiến lên nhưng lại do dự.
Con trai hình như đang nói chuyện điện thoại với người yêu.