"Tự mình giải quyết và để người khác giúp đương nhiên là không giống nhau."
Trình Mặc Phỉ suy nghĩ cẩn thận.
Nhưng nếu Thẩm Ngung thật sự cần giúp đỡ, thì anh cũng không ngại, chủ yếu là vì cảm thấy phản ứng của Thẩm Ngung chắc chắn sẽ rất thú vị.
Anh phát hiện ra rằng, Thẩm Ngung – một người miền Nam – luôn rất ngại ngùng. Mỗi lần vào phòng tắm đều khóa cửa kỹ càng, tắm xong thì ăn mặc chỉnh tề rồi mới ra ngoài. Đừng nói là c.ởi trần, ngay cả bên ngoài q.uần lót cũng nhất định phải mặc thêm quần ngủ.
Quen nhau lâu như vậy, bọn họ thậm chí còn chưa từng đi vệ sinh cùng nhau... Chưa từng "thẳng thắn gặp nhau" thì tính gì là anh em tốt đây.
Thế là, Trình Mặc Phỉ chậm rãi lên tiếng: "Quả thực không giống nhau lắm."
Cuối cùng thì cục tức trong lòng Thẩm Ngung cũng hạ xuống đôi chút.
Ai ngờ câu tiếp theo của Trình Mặc Phỉ lại là: "Nhưng nếu em thực sự cần giúp... anh cũng không ngại lắm đâu."
Nói rồi, anh còn chưa đợi Thẩm Ngung kịp phản ứng đã nở nụ cười gian xảo, vươn tay về phía quần cậu.
Trong mắt Thẩm Ngung thoáng qua một tia hoảng loạn, theo phản xạ muốn bắt lấy tay anh, nhưng sức của cậu không bằng Trình Mặc Phỉ, rất nhanh đã bị chế ngự. May mà cậu biết điểm yếu của anh talập tức thọc lét để giành lại thế chủ động.
Danh sách cảm ơn của bộ phim đã kết thúc, hai người lăn lộn trên sofa chơi đùa ầm ĩ.
Cuối cùng, Thẩm Ngung vẫn thua, bị Trình Mặc Phỉ khống chế cả hai tay, không thể tiếp tục phản kháng.
Cậu như một con cá muối bị ép phải nằm im, để mặc Trình Mặc Phỉ đè lên người.
Trình Mặc Phỉ ngồi trên người cậu, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, cười hỏi: "Chịu thua chưa?"
Thẩm Ngung: "......"
Thật sự là quá mệt mỏi với kiểu "đùa giỡn của trai thẳng " rồi.
Thẩm Ngung buông xuôi: "Chịu thua, muốn làm gì thì làm đi."
Dù sao cậu cũng không bài xích sự đụng chạm của Trình Mặc Phỉ, vừa rồi phản kháng chỉ là phản ứng bản năng thôi, không ngờ Trình Mặc Phỉ lại càng chơi hăng hơn, còn thực sự nhào vào vật lộn với cậu.
Thế nhưng, nghe vậy, Trình Mặc Phỉ lại thả tay ra, từ trên người cậu đứng dậy, rất thản nhiên nói: "Chuyện này vẫn phải tự nguyện mới được."
Tự nguyện cái con khỉ...
Thẩm Ngung: "Em rất tự nguyện."
Trình Mặc Phỉ nhìn cậu bằng ánh mắt 'em nghĩ anh tin chắc', đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nói: "Em là người miền Nam, chắc chưa từng tắm kiểu kỳ cọ trong nhà tắm công cộng ở miền Bắc đúng không?"
Thẩm Ngung ngồi dậy từ sofa, cúi đầu chỉnh lại quần áo bị vò nhăn, "Chưa."
Đúng là chưa từng.
Kiếp trước, dù đã sống ở Yến Thành bao nhiêu năm, cậu cũng chưa từng đi.
Lý do rất đơn giản: sau khi ở bên nhau, Trình Mặc Phỉ không cho cậu đi, thậm chí còn mua hẳn dụng cụ kỳ cọ về nhà, tự tay giúp cậu tắm rửa.
Dù sao trong nhà tắm công cộng, mọi người đều "thẳng thắn gặp nhau", Thẩm Ngung thì không để ý lắm, nhưng Trình Mặc Phỉ lại ghen tuông vô cớ.
Có điều, nghe nói khi tắm kiểu kỳ cọ này, người ta sẽ chà xát khắp cơ thể, vô cùng kỹ càng từ trong ra ngoài, đến mức có người còn bị kí.ch th.ích mà có phản ứng.
Không trách được Trình Mặc Phỉ không có cảm giác gì với chuyện "anh em giúp nhau", có lẽ anh vô thức liên tưởng đến những động chạm khi tắm rửa.
Tính sai rồi.
Trình Mặc Phỉ nói: "Lần sau dẫn em đi kỳ cọ một lần, em sẽ không còn ngại nữa, đàn ông với nhau thôi mà, có gì mà không thể chạm vào."
Thẩm Ngung cười nhạt trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Được thôi."
Bị một câu nói này làm chệch hướng, bây giờ muốn quay lại chủ đề nam phụ - nam ba trong phim cũng không thể nữa.
Trình Mặc Phỉ vừa tắt máy chiếu, vừa mở cửa phòng chiếu phim, quay lại nhìn Thẩm Ngung đang đứng yên một chỗ, bất ngờ hỏi: "Em không vui à?"
Lúc nói chuyện cứ cụt ngủn từng từ, rất khác thường.
Thẩm Ngung giật mình.
Trình Mặc Phỉ đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
Nhưng anh lại rất tự nhiên đi vòng ra sau cậu, bóp bóp vai như đang lấy lòng, đẩy cậu về phía cửa, nói: "Đừng buồn nữa, lần sau sẽ nhường em."
Thẩm Ngung: "......"
Giờ thì cậu thực sự không vui rồi đấy.
Trong việc điều khiển cảm xúc của cậu, Trình Tiểu Phỉ trước giờ luôn rất chuyên nghiệp.
Từ căn phòng tối om bước ra hành lang tràn ngập ánh sáng, Thẩm Ngung khẽ nheo mắt vì bị chói, cảm nhận rõ ràng hơn lực đẩy sau lưng.
Không quá nhanh, không quá chậm, theo đúng tốc độ của cậu mà đẩy về phía trước.
Giống như kiếp trước, Trình Mặc Phỉ từng đẩy cậu từng bước, từng bước một, từ bóng tối bước vào ánh sáng.
Ngoảnh đầu lại, người phía sau vẫn luôn ở đó.
Đôi mắt dần thích nghi với ánh sáng ban ngày, Thẩm Ngung cũng theo Trình Mặc Phỉ đi vào căn phòng quen thuộc.
Trong lúc Thẩm Ngung đang lặng lẽ quan sát, Trình Mặc Phỉ đã mở máy tính, đưa cho cậu một tay cầm chơi game, hỏi: "Xem xem có gì muốn chơi không?"
Những trò trong đó, Thẩm Ngung hầu như đã từng chơi qua, vì kiếp trước đều do Trình Mặc Phỉ dẫn dắt cậu.
Cậu chọn một game đối kháng hai người mà mình giỏi nhất, dự định trút giận trong trò chơi.
Nhưng vì đã lâu không chơi, tay còn hơi lóng ngóng, ván đầu tiên thua.
May mà sau khi khởi động một ván, ván thứ hai cậu đã đánh bại được Trình Mặc Phỉ.
Ván thứ ba cũng thắng.
Dù chỉ thắng sát nút, nhưng tâm trạng Thẩm Ngung dễ chịu hơn hẳn.
Một trò chơi chơi mãi cũng chán, cậu lại chọn trò khác.
Trình Mặc Phỉ ngồi bên cạnh, vừa nhìn cậu chọn game vừa hỏi: "Cũng khá đấy, từng chơi chưa?"
Thẩm Ngung khẽ ừ một tiếng, tùy tiện đáp: "Có người dạy rồi."
Không ngờ Trình Mặc Phỉ lại truy hỏi: "Ai vậy? Bạn à?"
Thẩm Ngung chớp mắt, ngừng một giây, rồi nói: "Vâng, một người bạn rất thân."
Trình Mặc Phỉ hơi mấp máy môi, còn định hỏi tiếp, nhưng Thẩm Ngung đã chọn xong trò mới, chuẩn bị bắt đầu chơi.
Cậu nhanh chóng chìm vào trò chơi, còn Trình Mặc Phỉ lại hơi có cảm giác bực bội.
Cuối cùng, anh hỏi: "Có trò nào em chưa từng chơi không?"
Thẩm Ngung tìm kiếm một lượt, lắc đầu: "Hình như không có."
"Vậy..." Trình Mặc Phỉ đột nhiên cầm điện thoại lên, "Game mobile thì sao? PUBG, Vương Giả Vinh Diệu, đã chơi chưa?"
Hai trò hot nhất bây giờ là PUBG và Vương Giả Vinh Diệu.
Thẩm Ngung định nói đã chơi rồi, nhưng lại nhớ ra kiếp trước cũng là Trình Mặc Phỉ dạy cậu, mà hiện tại cậu thậm chí còn chưa lập tài khoản, điện thoại thì nát bươm, không tiện chơi, thế là bịa một câu: "Chưa, nhưng từng xem người khác chơi, cũng biết chút ít."
---
Trình Mặc Phỉ ôm điện thoại lại gần, hỏi: "Muốn chơi cái nào? Anh gọi Tiêu Hùng với Tinh Hà vào, ba người cùng xếp trận, anh dạy em chơi."
Thẩm Ngung nghĩ một lúc, rồi nói: "Vương Giả đi."
Chơi PUBG phải đeo tai nghe nghe tiếng động xung quanh, hai người không tiện lắm, hơn nữa cậu cũng hơi chóng mặt khi chơi game 3D.
"OK." Trình Mặc Phỉ lập tức vào nhóm gọi người.
Hôm nay là Chủ nhật, không có tiết học, hơn nữa đã ba bốn giờ chiều, mọi người hầu như đều đã tỉnh.
Trình Mặc Phỉ vừa nhắn, nghe nói là dẫn Thẩm Ngung chơi, cả bọn lập tức kéo vào.
Người ta luôn cực kỳ có hứng thú khi hướng dẫn tân thủ, có lẽ là do một loại gen "thích làm thầy" nào đó.
Trình Mặc Phỉ đăng nhập tài khoản của mình, đưa điện thoại cho Thẩm Ngung, vô cùng tự nhiên tựa cằm lên vai cậu.
Hiện tại đang là giữa mùa giải, bọn họ đều đã leo rank khá cao, nghĩ đến việc dạy người mới, liền mở phòng đấu thường thay cho xếp hạng.
Vừa vào phòng, Tôn Tinh Hà đã nói: "Khoan bắt đầu, cho bạn gái tôi vào chung đi, cô ấy đang đăng nhập, cũng là tân thủ, vừa hay dạy cùng luôn."
"OK," Tiêu Hùng đáp, "Tối nay cậu về lúc nào? Nếu sớm thì mua giùm tôi suất cơm nhé."
Tôn Tinh Hà rõ ràng vẫn đang ở ngoài cùng bạn gái, nói: "Ăn xong đi dạo rồi về, chắc tầm sáu bảy giờ. Cô ấy buổi tối có việc, cậu muốn ăn gì thì lát nhắn cho tôi."
Tiêu Hùng: "Được."
Trong lúc chờ đợi, Trình Mặc Phỉ tranh thủ giới thiệu sơ qua cho Thẩm Ngung về bản đồ, đường đi, cách đánh trong game.
Rất nhanh, tài khoản cặp đôi của Tôn Tinh Hà và bạn gái anh ta đã vào phòng. Hai người không bật mic, nhưng có thể nghe thấy giọng con gái từ phía Tôn Tinh Hà.
"Đủ người rồi, bắt đầu đi." Tôn Tinh Hà nói.
Sau khi ghép trận, bước vào giai đoạn chọn tướng.
Tôn Tinh Hà chọn đi rừng, bạn gái anh ta chọn pháp sư, người chơi ngẫu nhiên chọn đường đơn, chỉ còn lại xạ thủ và hỗ trợ.
Tiêu Hùng không chọn ngay mà hỏi: "Tiểu Thẩm muốn chơi xạ thủ hay hỗ trợ? Anh bổ sung vị trí cũng được."
Thẩm Ngung: "Hỗ trợ đi."
"Muốn chơi tướng nào?" Trình Mặc Phỉ hỏi.
Thẩm Ngung theo phản xạ đáp: "Dao..."
Lời còn chưa dứt đã vội vàng đổi giọng: "Lấy tướng nào hồi máu cho đồng đội ấy."
Tim đập nhanh hơn một nhịp.
May mà vừa mở danh sách hỗ trợ đã không thấy biểu tượng tướng màu hồng quen thuộc, cậu mới nhớ ra năm nay là 2018, tướng Dao – có thể cưỡi lên đồng đội – vẫn chưa ra mắt.
May thay, Trình Mặc Phỉ không nhận ra điều kỳ lạ, chỉ nói: "Vậy chọn Thái Văn Cơ đi. Cái màu xanh lá này, là tướng hồi máu."
"Vâng." Thẩm Ngung vội chọn ngay.
Trận đấu hướng dẫn, tất nhiên không thể thiếu phần chỉ dạy.
Đội có hai tân thủ, bạn gái của Tôn Tinh Hà đương nhiên là do anh ta hướng dẫn.
Vậy nên, thỉnh thoảng mọi người sẽ nghe thấy giọng nói đầy âu yếm của một người con trai vang lên trong mic:
"Bé cưng, đừng đứng trong bụi đó, em không có tốc biến, lát nữa rừng đối phương đến thì chạy không kịp đâu."
"Bảo bối cẩn thận, có người qua kìa."
"Có thể dùng chiêu thử vào bụi trước, chắc chắn không có ai rồi mới đi, đúng rồi, như vậy đó."
"Lấy mạng rồi, bảo bối giỏi quá."
...
Tiêu Hùng cười đến mức miệng sắp rách đến mang tai.
Đợi đến tối khi Tôn Tinh Hà về, chắc chắn y sẽ gọi cậu ta "bảo bối" cả đêm để chọc tức.
Thẩm Ngung và Trình Mặc Phỉ cũng bật cười.
Xem người khác yêu đương đúng là rất thú vị.
Bỗng nhiên, bên tai Thẩm Ngung vang lên một giọng nói: "Trong bụi có người, bé cưng mau chạy đi."
Tay Thẩm Ngung run lên, xoay nhân vật một phần tư vòng tròn ngay tại chỗ, lập tức bị ba người đang ẩn nấp trong bụi tung chiêu đánh gục.
Thẩm Ngung: "..."
Cậu ngây ra nhìn chằm chằm thi thể nhân vật của mình trên màn hình vài giây, cuối cùng cũng nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, quay sang trừng mắt nhìn kẻ nào đó đang tựa cằm lên vai mình, trên mặt đầy vẻ đắc ý.
Nhịp tim dồn dập không chút che giấu như đang tuyên bố điều gì đó.
Cái tiếng "bé cưng" vừa rồi là của Trình Mặc Phỉ gọi cậu.
"Đệch, vẫn là anh Phỉ phèn nhất." Tiêu Hùng cười đến sắp tắc thở, sơ sẩy một chút liền bị ba người bên kia băng trụ giết chết.
Tiêu Hùng: "..."
Tôn Tinh Hà cũng nghe thấy Trình Mặc Phỉ học giọng mình gọi người ta là "bé cưng", liếc nhìn bạn gái ngồi đối diện, thấy cô cũng đang cố nhịn cười, không có vẻ gì là xấu hổ hay ngại ngùng, liền không nói gì thêm.
Càng thân thiết thì càng thích trêu chọc nhau, anh ta cũng đã giới thiệu mấy người bạn cùng phòng với bạn gái, sau này còn định rủ nhau đi ăn một bữa để làm quen.
Không ai ngăn cản, Trình Mặc Phỉ lại càng được nước lấn tới.
Thẩm Ngung vô tình dùng đòn đánh thường cướp mất một mạng của Tiêu Hùng, Trình Mặc Phỉ nói: "Bé cưng lấy mạng rồi, giỏi quá."
Thẩm Ngung dùng kỹ năng hai thăm dò bụi rậm, giúp Tiêu Hùng tránh được ổ mai phục của đối phương, Trình Mặc Phỉ nói: "Bé cưng có tầm nhìn tốt ghê."
Thẩm Ngung dùng chiêu cuối, hồi máu cho đồng đội chỉ còn một vạch máu, Trình Mặc Phỉ nói: "Bé cưng đúng là thần hỗ trợ."
...
Thẩm Ngung nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng không chịu nổi nữa, nhân lúc nhân vật của mình bị hạ gục, dứt khoát ném điện thoại vào lòng Trình Mặc Phỉ, đứng phắt dậy: "Không chơi nữa, em đi vệ sinh."
Trình Mặc Phỉ cười khoái chí, cầm lấy điện thoại, vừa ngẩng lên đã thấy Thẩm Ngung bước nhanh vào phòng tắm, "rầm" một tiếng khóa trái cửa lại.
Rõ ràng, anh đã nhìn thấy đôi tai đỏ bừng vì ngượng ngùng của Thẩm Ngung.
Người miền Nam dễ xấu hổ đúng là đáng yêu thật.
Trong phòng tắm, Thẩm Ngung mở vòi nước rửa mặt, nhìn vào gương thấy tai mình vẫn đỏ ửng, lập tức giơ tay dính nước lạnh lên xoa dịu.
Hàng mi vì căng thẳng mà khẽ run rẩy.
Cậu biết Trình Mặc Phỉ chỉ đơn giản là đang trêu chọc mình.
Nhưng cậu không chắc phản ứng của mình có lớn quá không, có khiến người ta nghi ngờ gì không.
Dù vậy, cậu vẫn không kiểm soát nổi cơ thể mình.
Có lẽ vì từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của cha mẹ, cậu cực kỳ thích cách gọi thân mật "bé cưng", cũng rất thích khi Trình Mặc Phỉ gọi mình như thế.
Vậy nên, dưới từng tiếng "bé cưng" mà Trình Mặc Phỉ cất lên, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sợ là sẽ xảy ra chuyện mất, cậu đành phải tạm thời trốn vào đây.
Nhưng cũng không thể trốn quá lâu, như vậy sẽ rất kỳ lạ.
Thẩm Ngung nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở, vuốt lại mái tóc dài để che đi phần tai vẫn còn nóng bừng, sau đó mở cửa bước ra.
"Cả kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh à? Chắc là tôi không tiện tham gia tụ tập đâu, bố mẹ tôi đã lên kế hoạch đưa tôi đi nước ngoài rồi. Mẹ tôi muốn xem một vở nhạc kịch, tiện thể du lịch bảy ngày, nếu suôn sẻ thì tối mùng 7 về, không thì có thể phải xin nghỉ ngày mùng 8."
Vừa bước ra khỏi cửa, Thẩm Ngung đã nghe thấy Trình Mặc Phỉ nói chuyện với mấy người bạn trong nhóm chat.
Sự xao động trong tim khi nãy nhanh chóng lắng xuống, cậu mím chặt môi, bước đến ngồi xuống bên cạnh Trình Mặc Phỉ.
Trình Mặc Phỉ cũng nghe thấy tiếng động bên này, quay đầu lại, cười cười: "Anh không trêu em nữa, cho em chơi nhé, anh tiếp tục dạy em?"
Nhưng Thẩm Ngung chỉ lắc đầu, giọng điệu hờ hững: "Anh chơi đi, em xem mọi người chơi là được."
Thấy cậu không có hứng thú, Trình Mặc Phỉ cũng không ép, vừa hay lại bắt đầu một trận đấu mới, anh tùy tiện chọn đường đối kháng.
Thẩm Ngung nhìn màn hình điện thoại trong tay Trình Mặc Phỉ, thần trí hơi mơ màng, trong đầu nhớ lại cuộc trò chuyện ban nãy.
Hôm nay không phải lần đầu tiên cậu nghe nhắc đến Quốc Khánh.
Nhưng đến khi nghe Trình Mặc Phỉ nói sẽ đi nước ngoài, cậu mới sực nhớ ra một chuyện.
Kiếp trước, trên cánh tay phải của Trình Mặc Phỉ có một vết sẹo dài hơn mười centimet, là do một lần đi du lịch nước ngoài vào kỳ nghỉ Quốc Khánh thời đại học, không cẩn thận bị xe đâm phải.
Khi đó cậu chỉ biết đau lòng, không để ý đó là kỳ nghỉ năm thứ mấy đại học, nhưng Trình Mặc Phỉ từng nhắc đến việc bị tai nạn trên đường về sau khi xem nhạc kịch, chín phần mười là chuyến đi lần này.
Vết sẹo ấy dù bao nhiêu năm trôi qua vẫn còn vết khâu rất rõ, có thể tưởng tượng lúc bị thương đau đến mức nào.
Thẩm Ngung liếc nhìn cánh tay phải của Trình Mặc Phỉ.
Cơ bắp rắn chắc, làn da trơn mịn, không có một vết sẹo nào.
Cậu nhất định phải ngăn chặn chuyện này xảy ra.
Trong lúc Thẩm Ngung đang suy nghĩ, âm thanh thông báo trong game vang lên liên tục:
"Double Kill."
"Quadra Kill."
"Penta Kill."
"Ace!"
Người đang điều khiển điện thoại bỗng quay đầu lại, trong lời nói mang theo sự tự hào không hề che giấu: "Thế nào, lợi hại không? Sao không khen anh vậy?"
Thẩm Ngung bấy giờ mới sực tỉnh, nhận ra Trình Mặc Phỉ vừa lập được cú Pentakill, hủy diệt cả đội địch.
Cậu khẽ cười, nhớ đến những trò trêu chọc khi nãy, liền phản kích: "Bé cưng giỏi quá."
Đôi môi mỏng của Thẩm Ngung hơi nhếch lên, khoảng cách gần trong gang tấc, từng chữ phát ra nhẹ nhàng.
Trình Mặc Phỉ cười, quay lại tiếp tục đẩy trụ, vui vẻ phá hủy nhà chính của đối phương, giành chiến thắng.