Vừa nãy có người thấy tiểu cô nương bị đánh, cũng từng chạy đến phủ Thừa tướng cầu cứu, nhưng người ta căn bản chẳng thèm để ý.
Quản gia còn ra mặt tuyên bố: "Bị Hoàng tử phi Bắc Địch đánh, là phúc phận của nó."
Mỗi bước mỗi xa
Thôi Ngọc Thư sai người giải tán đám đông, đỡ Hoàng tử phi vừa mới "hưởng phúc báo" từ ta dậy.
Ông ta vừa dịu giọng an ủi, vừa vuốt ve con mèo trong lòng nàng ta.
Lại mời nàng ta đến phủ làm khách, bồi thường không ít châu ngọc, trang sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chỉ cần Hoàng tử phi không làm ầm ĩ chuyện này, đặc biệt đừng để Đại Hoàng tử biết. Đến khi ngài trở về Bắc Địch, Thôi mỗ sẽ lại tiến cống thêm một lô châu báu nữa."
Hoàng tử phi là tân sủng của A Sử Na Sa Tất, nàng ta cũng không thích gây chuyện.
Bị đánh một trận mà lại vớ được nhiều lợi lộc như vậy, cũng không tính là quá lỗ.
Thôi Thừa tướng dỗ ngọt người khác vẫn rất giỏi, vài ba câu đã khiến Hoàng tử phi cười tươi hớn hở.
Còn nhân đà nịnh bợ nàng ta: "Hoàng tử phi điện hạ thật là người hiểu đại cục, thật quá tuyệt vời! Hơn nữa, mèo của ngài nuôi thật tốt."
"Đó là lẽ tự nhiên, Tiểu Mễ ngoan lắm. Mèo trên khắp thiên hạ không con nào đáng yêu bằng Tiểu Mễ nhà ta."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Bọn họ còn trò chuyện thêm vài chủ đề khác.
Ta nằm trên mái hiên Thôi phủ, nghe rõ mồn một.
---
Ba ngày sau, hai nước thuận lợi ký kết hòa ước.
A Sử Na Sa Tất đầy khí thế trở về Bắc Địch.
Hoàng đế và các đại thần đều thở phào nhẹ nhõm, giang sơn lại có thể tiếp tục vững vàng.
Thôi Ngọc Thư lập đại công, một mình xoay chuyển cục diện, lại khôi phục vẻ kiêu căng hống hách như trước.
Thậm chí ông ta còn chủ động đến Vương phủ hàn huyên.
Vừa mới nhấp một ngụm trà trong chính điện, ông ta đã đi thẳng vào vấn đề: "Tần Vương cũng là người nặng tình, nghe nói mấy hôm trước trên phố mua một ngựa gầy Dương Châu, đưa về làm nhạc sư Vương phủ, ta cũng muốn được chiêm ngưỡng."
Tần Vương muốn xem ông ta giở trò gì, liền sai người đến hậu viện mời mẫu thân ta ra tấu một khúc.
Ta không yên tâm, liền đi cùng mẫu thân.
Mẫu thân vừa thấy Thôi Ngọc Thư, sắc mặt rõ ràng hoảng hốt một chút.