Anh ta cũng biết, chúng tôi đã kết hôn được bảy năm.
Tôi nhìn anh ta, nói thẳng:
“Lương Dực Đình, anh không cần nhắc lại chuyện quá khứ nữa. Thay vì nói những thứ này, chi bằng trong thỏa thuận ly hôn anh đưa thêm chút thực tế vào.”
Nghe vậy, anh ta nở một nụ cười mỏng, thở dài một hơi rồi hỏi:
“Hoài Ngọc chúng ta thật sự phải đi đến ly hôn sao?”
Tôi hừ một tiếng, nâng cao lông mày chế giễu:
“Còn gì nữa? Đợi đến khi đứa con của Hứa Tri Lạc ra đời, chúng ta ba người sống chung một nhà à?”
Chỉ cần nghĩ đến việc cô gái mà tôi hết lòng nuôi dưỡng và người đàn ông tôi yêu nhất đang sống bên nhau, thậm chí có con với nhau.
Làm sao tôi không căm hận.
Tôi đã sống với anh ta sáu năm ở Kinh Châu, lại thêm bảy năm ở Hồng Kông.
Mười ba năm trôi qua, cuối cùng lại chỉ có kết cục như vậy.
Tôi không cãi nhau với anh ta, không phải là tôi còn muốn làm lành, mà là tôi không muốn phí thêm thời gian và cảm xúc vào anh ta nữa.
Lương Dực Đình im lặng một lúc, tôi biết anh ta đang cân nhắc lợi hại.
Là nghĩ ngay lập tức đồng ý với đề nghị của tôi, ký đơn ly hôn.
Hay là muốn kéo dài thêm chút thời gian để tôi thay đổi quyết định.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, màn mưa càng lúc càng dày, lắc đầu khẽ nói:
“Sắp tới lễ Thanh Minh rồi, tôi không muốn đưa anh đến mộ của cha tôi. Ký đơn ly hôn, chúng ta chia tay trong hòa bình.”
Cuối cùng anh ta ngẩng đầu lên, nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói:
“Anh hiểu rồi, Hoài Ngọc, là anh có lỗi với em, anh sẽ cố gắng bù đắp.”
4.
Kể từ hôm đó, tôi chưa gặp lại Lương Dực Đình.
Chớp mắt đã đến cuối tháng Ba, chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ Thanh Minh.
Lần này, tôi đã quyết định rồi.
Nhân dịp lễ Thanh Minh, tôi sẽ chuyển về Kinh Châu và không quay lại nữa.
Chỉ là, tôi không ngờ, ngay trước khi tôi về Kinh Châu, lại có biến cố bất ngờ.
Mẹ của Lương Dực Đình.
Đã nhận đứa con trong bụng của Hứa Tri Lạc.
Khi tôi nhận được điện thoại từ văn phòng luật sư và vội vàng đến đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hứa Tri Lạc đang gây chuyện ầm ĩ.
Cô ta hét lên bằng giọng the thé:
“Tôi không đồng ý chia tài sản, Hứa Hoài Ngọc có tư cách gì mà lấy một nửa tài sản của Dực Đình? Cô ta đâu có sinh được con trai cho nhà họ Lương!”
“Thêm nữa, mẹ chồng tôi chưa từng công nhận cô ta, bây giờ tôi mang trong bụng con của Lương Dực Đình, tôi mới là con dâu chính thức của nhà họ Lương!”
Nghe những lời này, tôi càng hối hận vì đã giúp cô ta học xong.
Xem ra, những kiến thức cô ta học được đều vứt đi hết.
Biết vậy, tôi thà đem số tiền đó quyên cho hội bảo vệ động vật còn hơn.
Ít nhất những con mèo chó không bao giờ dám la hét nói rằng đứa trẻ trong bụng tôi là con của chồng người khác.
Về chuyện chia tài sản, đó là sự bồi thường mà Lương Dực Đình dành cho tôi.
Ngoài tài sản nhà họ Lương, tất cả những tài sản khác đều chia đều.
Tôi có thể nhận được một khoản tài sản lên tới gần mười con số.
So với số tiền tôi đã bỏ ra lúc trước, thật sự là hơn cả trăm lần.
Vài giây sau, tôi đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy tôi, Hứa Tri Lạc khẽ hừ một tiếng.
Cô ta ôm bụng, đứng vênh váo tại chỗ.
Chẳng còn chút gì vẻ yếu đuối như lúc trước trước mặt Lương Dực Đình nữa.
“Hứa Hoài Ngọc.”
Giọng cô ta có chút hưng phấn.
Cô ta gọi tên tôi một cách đầy đủ, không còn giả vờ nữa.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Mẹ chồng tôi đã nói rồi, đứa con trong bụng tôi chính là cháu đích tôn của nhà họ Lương, tài sản nhà họ Lương phải chia cho tôi và đứa con…”
Một tiếng “bốp” vang lên, tôi vung tay cắt lời cô ta.
Cô ta im bặt, ôm mặt nhìn tôi không thể tin, lắp bắp nói:
“Cô, cô có quyền gì mà đánh tôi?”
Tôi hừ một tiếng, nhướng mày chế giễu:
“Đánh cô thì sao, cần phải có lý do sao?”
Nói xong, tôi tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế.
Vừa gõ tay lên bàn nói:
“Mới nãy những gì cô nói đều được ghi lại rồi phải không? Cô bảo cô mang con của Lương Dực Đình.”