Ngọc Bội Nhuốm Máu

Chương 6:



Thành Kinh Châu, cổng đóng then cài, người có thể vào chứ chẳng thể ra.

Một khi ôn dịch lan truyền ra ngoài, chẳng riêng gì Thư gia không gánh nổi, mà cả Tạ gia cũng khó lòng thoát tội.

Bởi thế, ta không sao hiểu nổi vì sao Tạ Trường Lăng lại mạo hiểm đến nơi này.

Phụ thân hắn, người cẩn trọng từng li từng tí, làm sao có thể cho phép nhi tử mình đặt chân đến chốn tử địa?

Tạ Trường Lăng khẽ nhắm mắt, khi mở ra, nơi khóe mắt đã nhuộm chút đỏ ửng.

“Thư Lăng… đừng cố chấp nữa.”

Giọng hắn nhẹ mà gấp, tựa như có ngàn vạn điều muốn nói nhưng đành kìm lại.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Nếu nàng xảy ra chuyện… ta biết ăn nói thế nào với phụ thân nàng, với đại ca nàng đây?”

Ta ngắt lời, chẳng để hắn nói hết.

“Không cần huynh phải giải thích.”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, ngữ điệu lãnh đạm, từng lời như lưỡi d.a.o cắt rời nghĩa tình xưa cũ:

“Là ta – người biết rõ trong thành có ôn dịch nhưng vẫn quyết ý bước vào. Ta và huynh chưa từng đính ước, cảm tạ huynh vì tình cảm thuở thiếu thời. Nhưng nếu có một ngày ta gục ngã nơi đây, cũng chẳng cần huynh thay ta phân trần với phụ thân và huynh trưởng.”

Tạ Trường Lăng đứng lặng, đôi mắt sâu như phủ sương, cuối cùng chỉ khẽ nói:

“Ta biết, nàng rời kinh là bởi hiểu lầm giữa ta và công chúa. Nhưng ta và nàng ấy…”

“—A Lăng.”

Lời hắn còn chưa dứt, đã bị một thanh âm khác ngắt ngang.

Là Tạ Vân.

Hắn lặng lẽ bước tới, trong tay là một bát thuốc vừa sắc còn bốc hơi nóng, đưa đến trước mặt ta, bình thản như bao lần trước:

“Uống thuốc trước đã.”

Ta nhận lấy, không hỏi, không nói, không nhìn ai. Một ngụm nuốt xuống, chẳng hề chau mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vị đắng lan dần trong cổ họng, rồi cũng chỉ thế thôi.

Giống như đoạn tình giữa ta và Tạ Trường Lăng — từng cay đắng, giờ chẳng còn mùi vị.

Ta lặng lẽ lau khóe miệng, đối diện ánh mắt như lửa cháy rực của hắn, buông một câu hờ hững:

“Ta không quan tâm.”

Ta chẳng còn bận tâm đến chuyện giữa hắn và công chúa nữa rồi.

Tạ Trường Lăng rốt cuộc vẫn ở lại Kinh Châu.

Hai tháng trôi qua, ôn dịch dần bị khống chế.

Thỉnh thoảng, hắn vẫn xuất hiện bên ta — khi ta sắc thuốc, hắn đưa nước; ta cân thuốc, hắn đưa bát; đến khi phân phát, hắn không yên tâm để ta tiếp xúc với người bệnh, liền tự mình chắn phía trước, làm mọi việc thay.

Ôn dịch thuyên giảm, bá tánh trong thành đồng lòng khôi phục lại cảnh cũ, nhưng lòng ta vẫn có cảm giác bất an.

Quá dễ dàng.

Năm xưa, Nam Lương từng trải qua ôn dịch, người c.h.ế.t chất thành núi, liên lụy mấy quận châu.

Lần này, tuy Kinh Châu phát hiện sớm, nhưng số người lây nhiễm lại rất ít.

Người tử vong đa phần là dân hàn vi sống trong vùng nhiễm bệnh nặng.

Hơn nữa, Kinh Châu còn vừa trải qua hồng thủy.

Dẫu có phương thuốc thần diệu, há lại đạt hiệu quả thần tốc đến thế?

Một ngày nọ, ta mang theo hộp cơm, đứng nơi bờ sông, lặng lẽ nhìn Tạ Vân cùng dân phu xây lại tuyến đê trong dòng nước xiết.

Hắn dường như cảm nhận được ánh nhìn của ta, bèn quay đầu nói với người bên cạnh đôi câu, rồi lội ngược dòng tiến lại gần.

Nước dâng đến thắt lưng, sóng vỗ từng hồi, hắn đứng đó ngẩng đầu nhìn ta, mái tóc đã ướt sũng, từng sợi dính nơi trán, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực như trăng soi đáy nước.

Nốt ruồi nhỏ ở khoé mắt hắn, trong làn nước mênh mang, lại như được ánh trăng điểm tô thêm sắc.

Ta giơ hộp thức ăn lên, khẽ cười:

“Tạ đại nhân, ta mang cơm đến cho huynh.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com