Chưa kịp để ta có phản ứng gì, hắn đã trở tay đè ngược ta xuống giường.
Trời đất quay cuồng, ngọc bội đeo bên hông hắn ép vào người ta đến đau điếng.
Hắn cúi xuống, môi sát bên cổ ta, chậm rãi, dè dặt, nhẹ nhàng hôn lên.
Rồi đột nhiên buông ra.
Ta có chút không hiểu, “ơ” một tiếng đầy ngờ vực.
Bùi Tố không nói một lời.
Hắn cắn chặt môi, kéo chăn một bên cuốn lấy ta, cuộn kỹ như bánh trứng chiên.
Sau đó cúi đầu, qua lớp chăn dày, ôm chặt lấy ta.
Hơi thở hắn dần dần bình ổn.
Một hồi lâu sau, ta nghe thấy giọng hắn, có vẻ cố gắng giữ bình tĩnh:
“Ngọc nương.”
“Hửm?”
“Không phải như nàng nghĩ đâu.”
Ta ngẩn ra:
“Gì cơ?”
Hắn quay đầu sang, ánh mắt sáng rực trong ánh trăng, ngữ điệu nghiêm túc khác thường:
“Ta với nàng... không phải thứ tình cảm bốc đồng như vậy. Xin nàng… hãy chờ ta thêm chút nữa.”
…
Hả?
Chờ cái đầu ngươi!
Vì quá đỗi kinh ngạc, ta thậm chí không nghe thấy câu “ta sẽ lấy nàng” mà Bùi Tố thì thầm sau đó.
Ta chẳng rõ đã sai ở chỗ nào.
Ngay sau đó, thân thể ta bỗng nhẹ bẫng. Khi hoàn hồn lại, mới phát hiện: Bùi Tố ôm cả người lẫn chăn của ta lên.
Ta ngẩn người nằm trong lòng hắn, chỉ thấy hắn bế ta băng qua cửa phòng, qua hành lang...
Rồi đem ta... trả về phòng của chính mình.
Một thư sinh... sao lại khỏe như vậy?
Chủ thượng nói không sai, người này giảo hoạt đến xương, ngoài ôn nhu, trong thâm hiểm, mọi việc đều cần quan sát kỹ càng, tuyệt đối không thể nhẹ dạ tin tưởng.
Bùi Tố đặt ta xuống giường, mặt vẫn đỏ như quả hồng chín.
Hắn đứng bên giường ta, do dự trái phải, mãi sau mới hạ quyết tâm, cúi người...
Hôn ta một cái.
Chỉ là trên trán.
Làn môi mát lạnh nhẹ chạm vào trán ta, như chuồn chuồn lướt nước, nhanh đến mức ta còn chưa kịp cảm nhận.
Ta khẽ gọi, đầy nghi hoặc:
“Bùi đại nhân?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bùi Tố lùi lại hai bước, như thể ta là mãnh thú hung thần.
“Ngọc nương, nàng... nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong, hắn bỏ chạy như bị ma đuổi.
… Kỳ quái.
Suốt một đêm, ta vẫn không hiểu nổi Bùi Tố rốt cuộc có ý gì.
Một nam tử, với nữ nhân nửa đêm trèo lên giường mình, lại bảo:
“Nàng chờ ta một chút.”
Vậy là có ý gì?
Suy đi nghĩ lại, ta quyết định phải tìm người tham vấn.
Thương thế của ta cũng gần như khỏi hẳn. Mà vốn dĩ... cũng chẳng có thương tích gì thật.
Sáng sớm, Bùi Tố theo lệ vào triều, ta chào qua quản gia một tiếng rồi lặng lẽ rời phủ.
Muốn hỏi chuyện nam nữ, đương nhiên phải tới Thiên Hương Lâu.
Nhưng còn chưa tới cửa lầu, ta đã bị một bàn tay từ trong hẻm kéo mạnh vào.
Định thần nhìn kỹ là nữ ám vệ phủ Nhị hoàng tử, Lung Sương.
“Ngươi điên rồi à? Định đến chỗ đó làm gì?!”
Ta ngẩng đầu đắc ý:
“Ta đang làm nhiệm vụ.”
Nàng trừng mắt nhìn ta:
“Làm nhiệm vụ?! Chủ tử nhà ngươi mà biết ngươi tới chỗ này, chẳng đánh gãy chân ngươi mới là lạ đấy?!”
Nhiệm vụ cơ mật, ta không muốn nhiều lời, liền phất tay như cao nhân: