Ngọc Bàn

Chương 8



Nhưng quái dị thay...

Ngay sau khi bức họa hoàn thành, trà lâu Vân Tụ bỗng dưng biến mất!

Vút một tiếng, một tòa trà lâu sừng sững như thế mà tan biến vào hư vô!

Những người bên trong trà lâu cũng theo đó mà biệt tăm biệt tích!

Họa sư mù kia vẫn chưa chịu dừng tay.

Đêm đó, hắn lại liên tiếp tìm đến Mễ Phô Phong Thu, Tiền Trang Phú Quý, Hồng Tụ Thanh Quán, Thượng Nho Thư Viện... thậm chí còn cả phủ Kinh Đô Doãn!

Dưới những nét bút vung vẩy như gió cuốn của hắn, vô số bức 《Nguyệt dạ đồ》 kỳ lạ hiện ra giữa không trung.

Rồi sau đó, vút vút vút...

Những nơi ấy đều đồng loạt biến mất không dấu vết! Ngay cả nha môn quan phủ và vị Kinh Đô Phủ Doãn uy nghiêm cũng chẳng còn tăm hơi!

Cuối cùng, hắn tìm đến phủ Quốc sư.

Đông Phương Kính nghe tin dữ, vội vã như lửa cháy tìm về tư dinh. 

Chậm thêm một khắc nữa thôi, thì vị Quốc sư tôn kính của triều đình đã phải màn trời chiếu đất rồi!

Hai vị thuật sĩ giao đấu phép thuật, cuối cùng họa sư mù kia đành phải chịu thua.

Đông Phương Kính giận tím mặt, hận không thể lập tức băm vằm tên họa sư mù kia ra trăm mảnh!

Ngay khi chiếc phất trần trong tay gã quốc sư sắp sửa xuyên thủng trái tim kẻ họa sĩ đáng thương, Hoàng thượng bệ hạ kịp thời giá lâm, cứu hắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Lý do mà Tạ Đường đưa ra cho Đông Phương Kính là: "Trẫm muốn đích thân thẩm vấn hắn! Trẫm là bậc quân vương của một quốc gia, lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn bao nhiêu sinh linh vô tội bỗng dưng biến mất? Nhất định trẫm sẽ truy hỏi đến cùng tung tích của bọn họ."

Nhưng mục đích thực sự của Tạ Đường lại là: "Điều tra tung tích của dân chúng chỉ là một phần, chủ yếu ta muốn khám phá bí mật ẩn chứa trong bức 《Nguyệt Dạ Đồ》 kia."

Tên họa sư mù bị giam vào chốn ngục thất bí mật của hoàng đế.

Nhưng hắn ta vừa mù lòa, vừa câm điếc, khiến Tạ Đường nhất thời chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Ta nghe mà kinh ngạc đến trợn tròn mắt, há hốc mồm.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Đám người xem trực tiếp cũng không kém phần kinh ngạc:

【Thế giới bên ngoài quả thật muôn màu muôn vẻ!】

【Tạm biệt Bạch Tiểu Hoa nhé, ta phải đi xem phòng phát sóng khác đây!】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

...

Ta khẽ vỗ lên vai vị tiểu hoàng đế: "Ngươi cần một Vương Trung Thu."

Kỹ năng khởi đầu mà hệ thống ban cho tên kia chính là 【Vấn Vật】.

Vạn vật trên đời đều có linh hồn, dù là một hòn đá vô tri hay một cành cây khô mục, đều ẩn chứa phách hồn bên trong, chỉ là người thường mắt thịt không thể nào cảm nhận được.

Chỉ có Vương Trung Thu mới có khả năng kỳ lạ ấy, có thể trò chuyện cùng vạn vật hữu linh.

Vị họa sư mù kia, mắt chẳng thấy ánh sáng, tai chẳng nghe âm thanh, miệng chẳng nói được lời nào, khác nào cỏ cây vô tri.

Có lẽ, Vương Trung Thu có thể giúp được chút gì đó.

Vương Trung Thu đã biến mất không tăm tích.

Trước khi lẻn trốn khỏi hoàng cung, hắn có để lại một phong thư vội vã.

【Trùm cuối chính là vầng trăng quái dị. Ta tên là Vương Trung Thu, sinh ra đúng vào đêm rằm tháng Tám trăng tròn, kỳ này, ta mới chính là nhân vật chính! Haiz, dù trong lòng vô cùng sợ hãi! Nhưng sau một đêm suy nghĩ thấu đáo, ta quyết định chủ động xuất kích trước! Những người chơi đã c.h.ế.t sẽ để lại di ngôn, ta quyết định đi thu thập một lượt, may ra sẽ tìm được manh mối hữu ích nào đó. Ta nhất định sẽ trở thành đại anh hùng của phó bản này! Tái bút: Chuyện của Hùng ma ma trước mắt xin nhờ ngươi vậy.】

Viết xong, hắn còn cẩn thận vẽ thêm ở góc dưới bên phải một chiếc bánh trung thu nhỏ xíu đang đội mũ giáp, lại còn là loại nhân thập cẩm nữa chứ.

Ta và Tạ Đường khẽ nhìn nhau, trong lòng không khỏi cạn lời: "..."

Tạ Đường liền phái thị vệ xuất cung, ráo riết truy bắt Vương Trung Thu về.

Đám người xem trực tiếp thì sốt ruột không thôi.

【Đang cần hắn giúp đỡ mà, sao lại bỏ chạy mất rồi?】

【Hơn nữa hắn còn mang đôi AJ cải tiến, chạy nhanh như gió thoảng, băng đồi vượt suối, tốc độ kinh người!】

【@Vương Nguyên Tiêu: Thằng nhóc thối tha kia! Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu rồi, ngươi là rằm tháng Tám xía vào làm gì! Rõ ràng tỷ tỷ ngươi mới là nhân vật chính!】

Ta và Tạ Đường quyết định chia nhau hành động.

Ta tiếp tục tập trung điều tra về Hùng ma ma.

Còn hắn thì nghi ngờ Đông Phương Kính có điều mờ ám, nên đã đi theo dõi vị quốc sư căm hận vầng trăng kia.

...

Vĩnh Thọ Cung.

Trong sân, những đóa nghênh xuân vàng tươi đua nhau khoe sắc, cành lá mềm mại rủ xuống như thác nước, những chiếc chuông hoa nhỏ xinh khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ.

Một tiểu nhân bằng giấy men theo cành cây xanh non bò xuống, rồi ngồi phịch lên đài hoa vàng nhạt như một giọt nắng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com