Ngọc Bàn

Chương 14



Tạ Đường khẽ gật đầu tán thưởng: "Quả đúng là như vậy."

Nhắc lại chuyện của Đông Phương Nhã và Đông Phương Kính.

Kẻ trước là cụ tổ của người sau, Đông Phương Nhã sao lại nhẫn tâm ra tay tàn độc với chính chắt ruột của mình đến vậy?

Mang theo bao mối nghi hoặc, chúng ta cùng nhau bước vào mật thất.

...

Trong căn mật thất u tối, Vương Trung Thu trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Thấy bóng dáng hai ta, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Các vị đến thật đúng lúc! Hắn đã tỉnh lại rồi!"

Đông Phương Kính đôi mắt bị dải lụa trắng che phủ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Sau khi giải trừ độc tố, hắn đã khôi phục thính giác, cổ họng cũng không còn nghẹn đắng câm lặng nữa.

Ta khẽ dán lên người Đông Phương Kính một lá "Ngôn Chân Phù" - thứ bùa chú kỳ lạ mà ta phải dày công cầu xin từ vị sư huynh vốn say mê nghiên cứu cổ thư. Lá bùa này đảm bảo rằng, hắn chỉ có thể nói ra những lời chân thật.

Thế là, trước mắt chúng ta mở ra một câu chuyện bi tráng, hùng vĩ đến nghẹn lòng!

Hơn trăm năm về trước, trên mảnh đất Hoa Hạ rộng lớn, bỗng nhiên xuất hiện vô số loài quái vật hung tàn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Chúng tàn sát sinh linh, ăn thịt người không ghê tay!

Nơi chúng đặt chân đến, nhà cao cửa rộng đều sụp đổ, biển lửa ngút trời thiêu rụi mọi thứ.

Phồn hoa đô hội trong chớp mắt tan thành tro bụi, đất đai màu mỡ hóa thành hoang tàn, chốn tiêu điều.

Quốc sư Đông Phương Nhã thuở ấy còn niên thiếu, người dẫn dắt môn đồ phủ quốc sư liều mình chống trả, nhưng sức người có hạn, chẳng thể địch nổi lũ yêu ma.

Nữ tể tướng Hùng Niệm Chi chợt nghĩ ra một diệu kế, có thể trong đêm trường tăm tối vô tận, bảo tồn mầm mống văn minh Hoa Hạ!

Đó chính là—

Cử ba nghìn tráng sĩ cảm tử, mang theo hạt giống văn minh của dân tộc, dùng chính thân xác và thần hồn làm ngọn lửa, quyết chí bay về phía cung trăng lạnh lẽo.

Trong đêm dài tuyệt vọng, mịt mù chẳng thấy ánh bình minh!

Hùng Niệm Chi dẫn đầu hai nghìn chín trăm chín mươi chín vị tử sĩ, uống viên linh đan cầu nguyệt  do Đông Phương Nhã luyện thành, một lòng hướng về vầng nguyệt mà đi!

Ngộ Không hiệu! Thái Bạch hiệu!

Mặc Tử hiệu! Hoa Đà hiệu!

Tổ Hành hiệu! Đạo Hi hiệu...

Trong đêm đen tĩnh mịch, ngàn tráng sĩ mang theo niềm hy vọng cuối cùng, cùng nhau bay lên vầng trăng xa xôi!

Thân xác họ dần tan rã, thần hồn họ bùng cháy dữ dội.

Không ngừng nghỉ một khắc!

Không ngừng nghỉ một khắc!

Tựa như, ba nghìn vì sao băng xé toạc màn đêm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

...

Về sau, Đông Phương Nhã bị lũ quái vật tàn ác sát hại!

Kẻ cầm đầu lũ quái dị đã chiếm đoạt thân xác và danh vị của người, trở thành Đông Phương Nhã mới.

Lũ yêu ma quỷ quái giả dạng thành hình người, trà trộn sống chung với nhân gian.

Ký ức của con người dưới sự xâm thực của yêu ma, dần dần phai nhạt, thoái hóa.

Nhân loại, trở thành vật nuôi nhốt trong tay lũ quái vật!

Đến khi đói khát, chúng liền tùy tiện bắt một người mà ăn thịt!

Về sau, "Đông Phương Nhã" phát hiện ra Hùng ma ma, người duy nhất còn nhớ đến những người thân yêu trên vầng trăng.

Chỉ có bà ấy, một người nhỏ bé vô danh, vẫn kiên trì không mệt mỏi, ngày đêm ngóng vọng ánh trăng! 

Mong chờ những người trên nguyệt cung trở về cố hương.

Bà không ngừng tìm đến cái chết, chỉ để thu hút sự chú ý của nhân gian.

Nhưng kẻ kia, lại chẳng thể nào trừ khử được bà.

Chẳng thể nào trừ khử được bà!!!

...

Đông Phương Kính, vốn là thuật sĩ tài ba xuất chúng nhất của gia tộc Đông Phương, thiên phú dị bẩm hiếm có.

Hắn sinh lòng tò mò về Hùng ma ma, không ngừng tìm hiểu sâu xa, và rồi khám phá ra bí mật dần bị nhân loại lãng quên kia!

Ánh đèn trong điện sáng rực rỡ.

Đông Phương Kính bước ra khỏi tẩm điện, kinh ngạc ngước nhìn vầng trăng vằng vặc, nhưng chẳng hề hay biết phía sau lưng mình, "Đông Phương Nhã" với khuôn mặt nhăn nheo, nụ cười âm hiểm đang đứng đó - tên thủ lĩnh quái vật kia đang cần một gương mặt trẻ tuổi để duy trì thân phận giả dối nơi trần gian!

Nó đã ra tay sát hại hắn!

May mắn thay, Đông Phương Kính không thực sự bỏ mạng, hắn đã dùng kế "kim thiền thoát xác" để trốn thoát khỏi hiểm nguy.

Nhưng hắn đã trúng phải kịch độc của "Đông Phương Nhã", mắt chẳng còn thấy, tai chẳng còn nghe, miệng chẳng còn nói được lời nào, thậm chí cả dung mạo cũng biến đổi dị thường!

Dẫu cho thân tàn ma dại, hắn vẫn hướng lên trời cao, mượn một tia sáng trăng huyền diệu, hóa thành cây bút Nguyệt Hồn! Quyết tâm trở lại Thượng Kinh Thành, cùng "Đông Phương Nhã" một trận thư hùng sống mái!

Vầng ngọc vầng ngọc, sáng soi đỉnh núi cao.

Mồng một bóng tối vành khuyết hao, mười lăm trăng tròn bóng viên mãn.

Trăng tròn khuyết có thời, tuổi người được bao lâu hỡi?

Tuổi người được bao lâu? Lòng tựa núi cao vời vợi.

Chẳng mòn chẳng vỡ, chẳng quên chẳng lìa rơi.

...

Vũ Văn Uyên xưa từng hỏi: "Trong chốn cung trăng lạnh lẽo, vật gì còn tồn tại?"

Vật gì còn tồn tại chốn ấy?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com