Vân Kiểu siết chặt vò rượu trong tay, đối diện với ánh mắt hắn, buộc bản thân phải thẳng lưng, ngẩng cao đầu.
"Thế tử lang thang trong phủ Tô gia, không biết có chuyện gì?"
Nô tỳ năm nào từng cẩn trọng dè dặt trước mặt hắn, giờ đây đã thay da đổi thịt, trở thành một đại gia khuê tú kiều diễm thoát tục.
Tạ Duẫn Khâm muốn cười lạnh, nhưng giọng nói lại như nghiến răng nghiến lợi: "Bản Thế tử chưa chắc đã muốn giữ quy củ này. Nhưng còn ngươi, ngươi thực sự muốn gả cho Trấn Nam Vương?"
Thẩm Văn Tranh một bên bố trí tính toán, một bên lại giống như đang tạo thanh thế để cưới tiểu thư Tô gia.
Không biết là thực lòng muốn cưới, hay chỉ là một nước cờ để phòng ngừa thánh chỉ ban hôn.
Trấn Nam Vương cưới trắc phi, xét cho cùng cũng chỉ là một biến số không đáng kể.
Nhưng Tạ Duẫn Khâm phát hiện ra, bản thân hắn không thể chấp nhận được người đó là Vân Kiểu.
Nàng rời khỏi hắn mới chỉ hai năm, theo lời Thẩm Văn Tranh, nàng và hắn ta cũng chỉ gặp nhau có vài lần.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nàng thực sự có thể quên hết quá khứ giữa hai người, quay sang ngả vào vòng tay của một kẻ khác sao?
Nàng đã từng yêu hắn đến thế, làm sao có thể?
Vân Kiểu cũng nhìn Tạ Duẫn Khâm. Chỉ mới hai năm không gặp, dung mạo và khí chất của hắn vẫn không thay đổi nhiều, chỉ là càng thêm phần âm trầm.
Nhưng lại khiến nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Có lẽ là vì thái độ của hắn đối với nàng đã khác xưa.
Nhưng nàng không tin đây là biểu hiện của sự quan tâm. Chẳng qua chỉ là thứ vốn dĩ nằm trong tầm kiểm soát bỗng dưng vuột mất, khiến hắn không cam lòng mà thôi.
Vân Kiểu ôn hòa, lễ độ đáp lại: "Tạ thế tử, hai năm trước dân nữ đã tự chuộc thân. Từ đó về sau, mọi chuyện của dân nữ đều không còn liên quan đến ngài."
Nàng không còn gọi mình là "nô tỳ" nữa.
Tạ Duẫn Khâm nghe vậy, cảm giác trong lòng thật kỳ lạ.
Như thể mọi chuyện vốn dĩ nên như vậy.
Lại như thể tất cả đã thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Hắn đã từng tưởng tượng vô số lần về ngày tái ngộ.
Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, suốt mười hai năm nương nhờ bên hắn như dây leo bám vào thân cây. Không lời từ biệt, nói gì đến chuyện tự do, chẳng qua chỉ là làm mình làm mẩy mà thôi.