Vương Phong Trí muốn nói lại thôi, nghiến răng: "Quận chúa, Trương Sùng tâm cơ thâm trầm, phẩm hạnh đáng khinh, tuyệt đối không thể tin vào những lời ngon ngọt của hắn! Dù cho Trương Sùng có thực lòng quy thuận Dụ Vương, cũng chẳng phải vì người!"
Vương Phong Trí càng nói càng kích động, vẻ mặt lo lắng ta sẽ d.a.o động.
Nhớ lại thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, danh phận chủ tớ, tình nghĩa tỷ đệ, ta không khỏi hoài nghi dụng ý của hắn.
Chẳng lẽ, tên này ghen tuông với Trương Sùng?
Trong lòng ta bỗng nổi lên ý muốn trêu chọc Vương Phong Trí.
"Ta tin Trương Sùng thì đã sao? Dù gì ta cũng đã gả cho hắn, tìm chút thú vui tiêu khiển có gì là không thể?"
Vương Phong Trí biến sắc, hít một ngụm khí lạnh, lớn tiếng can ngăn: "Tuyệt đối không thể được!"
Lời này đã có phần vượt quá giới hạn.
Ta nhất thời ngẩn người.
Tựa hồ từ lúc nào, Tôn ma ma đã ngầm đưa mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta và Vương Phong Trí.
Ánh nến lay lắt, bóng mai lờ mờ.
Ta khẽ thở dài, hóa ra tự lúc nào, trong lòng đã có một người để nhớ nhung, để mong chờ.
Mà hắn, cũng vậy.
Tôn ma ma hẳn đã sớm nhìn ra điều này, nên ngày đó mới khuyên nhủ ta như thế.
Ta tiến lại gần Vương Phong Trí, khẽ nói: "Ta có một chuyện muốn nói với ngươi."
Ta chậm rãi: "Canh thiếp dâng lên khi ấy, bát tự của ta là giả."
Giờ sinh trên canh thiếp ấy, vốn dĩ không phải của ta.
Hôn sự trọng hệ, phải tuân theo phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn.
Phủ Bình Tây Vương không thừa nhận, tức là hôn sự giữa ta và Trương Sùng vốn dĩ không có hiệu lực.
Vương Phong Trí lập tức hiểu ra ý ta, kích động đến mức lắp bắp không nên lời.
Hồi lâu sau, hắn mới run giọng: "Quận chúa, chuyện này... vì sao người lại nói cho thuộc hạ hay?"
Ta ghé sát tai hắn, khẽ đáp: "Bởi vì ta muốn tìm chút niềm vui."
*
Việc đã rồi, ta mới thật lòng giãi bày cùng Vương Phong Trí.
"Theo ta suy đoán, Trương Sùng ngay từ đầu đã là người của Dụ Vương."
Vương Phong Trí ngơ ngác: "Sao có thể?"
Ta phân tích cặn kẽ: "Trương Sùng và Thái tử vốn không thân thiết, ta đã sớm nhìn ra. Ta cũng tra được, thuở nhỏ Trương Sùng từng làm bạn đọc của Thái tử, nhưng Thái tử đối đãi với hắn chẳng ra gì, ba người bạn đọc khác cũng thường ức h.i.ế.p hắn. Khi ấy, chỉ có Dụ Vương là thường đứng ra giúp đỡ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -