Nghịch Tử Không Nghe Lời Thì Không Cần Phải Giữ

Chương 4



"Chuyện này — thật sự là, chắc chắn là đại phu đó đã lừa gạt để lấy tiền." Hắn ta ngẩng đầu nhìn ta hai lần, cố gắng giải thích: "Hàm Nhi sẽ không nói dối."

Ta định nói điều gì đó, nhưng La Mộng đã giữ tay ta lại. Ta biết, trong lòng nàng cũng tức giận.

Mặc dù sắc mặt La Mộng không tốt, nhưng nàng không còn mất bình tĩnh.

"Nếu như phu quân yêu thương muội muội vậy, mà muội muội lại không có thai, vậy chuyện cưới bình thê này, còn tính không?" Giọng nàng rất bình thản.

07

Lưu Chí Châu bắt đầu khó xử, còn Hàm Nhi lại lén lút nắm lấy tay áo hắn ta.

Lưu Chí Châu cắn răng: "Tính."

La Mộng: "Được, ta sẵn lòng để nàng ta vào cửa."

Ta hoàn toàn không ngạc nhiên với câu trả lời này.

Ngược lại, Lưu Chí Châu có vẻ rất vui mừng, pha lẫn chút áy náy: "Mộng Nhi —"

"Nhưng, phu quân định giải thích thế nào với người trong tộc đây?" La Mộng lắc đầu: "Chàng biết đấy, tộc trưởng vốn là người coi trọng quy củ hơn trời, nếu biết muội muội —" Nàng liếc nhìn Hàm Nhi gầy yếu, rồi tiếp tục: "Là người được phu quân chuộc lại từ Tiểu Tước các, e rằng khó mà thông cảm."

Ha ha, đứa trẻ này, có thể nghĩ đến điều đó, đã là tiến bộ lớn rồi, ta âm thầm tán thưởng.

"Chuyện này đơn giản." Lưu Chí Châu rất đắc ý: "Khi ta chuộc Hàm Nhi về, đã đổi tên cho nàng ấy, cũng đã lo lót cho phủ Tri phủ, sẽ không ai biết đâu."

Thằng ngu này!

Ta tức đến nỗi gân xanh nổi lên.

"Ngươi lại đi hối lộ Tri phủ!"

Lưu Chí Châu lúc này mới nhận ra mình đã nói gì.

La Mộng cũng rất kinh ngạc.

May mắn là trong phòng không có người ngoài.

Nếu không, Hạ Tri Vũ ta thực sự ném hết mặt mũi đi rồi, sao lại dạy ra một đứa đần như vậy chứ.

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

"Ai cũng không biết? Ngươi cho rằng thê tử ngươi biết như thế nào, ta biết như thế nào, trên đời này làm gì có bức tường không lọt gió, ngươi thật sự ngu ngốc đến cùng cực."

"Lão phu nhân... xin đừng giận, Chí Châu làm tất cả đều vì ta." Hàm Nhi cố gắng tự gán chút tốt đẹp cho mình.

Xem ra phải cho hai người này một bài học rồi.

Ta lạnh lùng mở miệng: "Lưu Chí Châu, ngươi có phải nghĩ rằng vị trí Thế tử Hầu phủ ngươi đã ngồi vững rồi, nên có thể không coi ta ra gì nữa. Ta có thể đưa ngươi lên vị trí đó, thì cũng có thể kéo ngươi xuống."

Lưu Chí Châu run rẩy cúi đầu, nhưng vẫn ngoan cố biện minh: "Chuyện này thì có là gì, những kẻ g.i.ế.c người kia, chỉ cần tốn chút tiền là xóa sạch tội, con chỉ đổi cái tên cho Hàm Nhi thôi mà..."

Ta kinh hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đứa trẻ này rốt cuộc đã biến thành như vậy từ khi nào.

Ta cầm chén trà trên bàn, ném thẳng vào người hắn ta: "Nghiệp chướng!"

Chén trà vỡ tan trên đầu hắn ta, hắn ta ôm đầu kêu đau. Hàm Nhi bị hắn ta làm giật mình, lại tránh xa ra một chút, rồi mới chạy tới thăm hỏi, an ủi.

La Mộng cũng giật mình, vội vàng đến khuyên ta: "Mẹ, xin người bớt giận."

Liễu Hồng cũng giúp ta dằn cơn giận.

"Cơn giận này của ta, hắn ta chỉ có thể nhận lấy thôi."

Ta chỉ vào Lưu Chí Châu, trong lòng chỉ còn nỗi thất vọng: "Ta không biết từ khi nào mà mạng người trong mắt ngươi đã trở nên rẻ mạt đến thế. Ngươi bây giờ ngồi trên cao, tự xưng là quý tử của Hầu phủ, nhưng ngươi có phải thế không?"

Năm đó nếu không có ta, Hầu phủ này sớm đã bị người ta phá tan không còn một mảnh gỗ rồi.

08

Trượng phu c.h.ế.t sớm Lưu Hải Thắng kia của ta, ngoài việc ăn chơi, vui thú với nữ nhân, không biết làm gì khác.

Gây rắc rối xong, chỉ biết trốn sau lưng ta.

Nếu không vì Lưu Chí Châu, ta đã sớm rời đi.

Khi ta cầm d.a.o xông vào hoa lâu lôi Lưu Hải Thắng từ trong đám nữ nhân kia ra, trong lòng còn ôm Lưu Chí Châu đang khóc ầm ĩ.

"Lưu Hải Thắng, hôm nay nếu ngươi không về với ta, ba người chúng ta cùng c.h.ế.t ở đây."

Lưu Hải Thắng lau lớp phấn son trên mặt, quầng thâm do thức đêm đã treo đến tận cằm.

Hắn ta trợn mắt: "Hạ Tri Vũ, ngươi con mụ điên này!"

Ta đưa d.a.o về phía trước: "Ngươi có đứng dậy không?"

Lưu Hải Thắng đành phải lủi thủi theo ta về nhà.

Nhưng điều đó không ngăn cản việc hắn ta cãi nhau ầm ĩ với ta sau khi về nhà.

Ta chẳng quan tâm.

Điều ta quan tâm là, Hầu phủ Hoài Nam này, giờ chỉ còn là cái vỏ rỗng.

Lưu Hải Thắng là con một của dòng chính Lưu gia, không cha không mẹ, nếu không có người lão cữu chống đỡ, vị trí Hầu gia này cũng không đến lượt hắn ta.

Nhưng giờ lão cữu của hắn ta cũng không còn nữa.

Lưu Hải Thắng hoàn toàn trở thành bùn nhão, đỡ cũng không đỡ nổi.

Chuyện ta cầm d.a.o xông vào hoa lâu đã trở thành giai thoại.

Các tộc lão Lưu gia trách ta không để mặt mũi cho Lưu Hải Thắng, nói muốn hưu ta.

Ta cười lạnh: "Các người có biết khi Lưu Hải Thắng ngủ li bì trong hoa lâu, ở kinh thành đã xảy ra chuyện gì không? Thừa tướng phủ thú thê, hắn ta không đến chúc mừng, lại đang ở hoa lâu. Truyền ra ngoài, rốt cuộc ai mất mặt. Ta cầm d.a.o lên lầu hoa, giờ cả thành đều nói ta là hổ cái, mới tạm thời dập tắt chuyện này xuống. Các người nghĩ một Hoài Nam Hầu phủ suy sụp, còn có thể mặt mũi gì nữa?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com