Nghịch Tử Không Nghe Lời Thì Không Cần Phải Giữ

Chương 1: Phần 1



01

Trong bữa tiệc trăm ngày tràn ngập niềm vui và náo nhiệt, tiểu tôn nữ đáng yêu của ta đang nắm chặt nắm tay nhỏ của mình mà nghịch, mọi người xung quanh không ngừng khen ngợi nó ngọc tuyết đáng yêu.

Nhưng nhi tử kia của ta lại đến muộn, tay còn dắt theo một nữ nhân đang ôm bụng.

"Mẹ, con dẫn Hàm Nhi đến hành lễ với người."

Bữa tiệc vốn ồn ào lập tức trở nên yên lặng hẳn.

Sắc mặt của con dâu La Mộng lập tức cứng đờ.

Ta bình tĩnh ngước mắt nhìn: "Hàm Nhi là thứ gì vậy, hôm nay là lễ trăm ngày của nữ nhi ngươi, ngươi làm cha không mang lễ vật cũng đành, ngay cả thể diện của chính thê cũng không cần sao?"

Nhi tử ngu ngốc của ta, Lưu Chí Châu nghe xong mặt đỏ bừng vì tức giận: "Mẹ, Hàm Nhi không phải là thứ gì cả!"

Không biết ai đó bật cười thành tiếng.

Quả thật rất buồn cười.

Lưu Chí Châu không biết mình vừa nói điều gì ngu ngốc, vẫn vẻ mặt kiên quyết nói tiếp: "Con muốn cưới Hàm Nhi làm bình thê, trong bụng nàng ấy đã có cốt nhục của con rồi."

"Đủ rồi!"

Nhi tức ta đã đứng không vững, mà những người khác rõ ràng cũng rất sửng sốt.

Một tháng qua ta chỉ bận rộn một chút, thế mà nghịch tử này đã gây ra một rắc rối lớn như vậy cho ta. Sau này Hoài Nam Hầu phủ còn mặt mũi nào nữa.

Ta đứng dậy, Liễu Hồng đỡ lấy ta: "Hôm nay làm các vị chê cười rồi, lão thân xin lỗi các vị. Mong rằng chuyện hôm nay đừng truyền ra ngoài. Dù sao các vị đều là thân bằng quyến thuộc của Hoài Nam Hầu phủ ta, nếu Hầu phủ mất mặt, các vị cũng không vui."

Khách khứa tự nhiên đều đồng ý.

Ta bảo quản gia tiễn khách chu đáo.

Lưu Chí Châu vẫn còn ở đó gào thét: "Mẹ, người có nghe thấy không, con muốn cưới Hàm Nhi."

Thật sự ngu ngốc đến cực điểm.

Ta giơ chân lên đá thẳng tên ngu này ngã lăn xuống đất.

Thứ lẳng lơ kia sợ hãi hét lên một tiếng thảm thiết.

02

Khách khứa đều đã rời đi, ta cũng không cần giữ thể diện cho tên khốn nạn này nữa.

Liễu Hồng bước đến ấn vai ta, khuyên: "Phu nhân, cẩn thận sức khỏe."

Nhi tức cũng đi tới, cố gắng giữ thể diện phụ họa theo.

Ta vuốt tay nàng nói: "Con ngoan, con yên tâm, chuyện này, mẫu thân nhất định sẽ thay con đòi lại công bằng."

Ta từ từ ngồi lại vào chiếc ghế chạm khắc hoa lê, nhìn tên nghịch tử vẫn còn sững sờ không thể tin được dưới đất, thản nhiên nói: "Ngươi vừa nói gì, ngươi lặp lại lần nữa xem.”

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lưu Chí Châu lặp lại: "Con muốn cưới Hàm Nhi làm bình thê."

Hàm Nhi kia ôm bụng, nghẹn ngào rơi lệ: "Lão phu nhân, ta thật sự yêu Đại thiếu gia, xin người thành toàn cho bọn ta."

"Được thôi." Ta nhẹ nhàng mở lời, "Các ngươi một người muốn cưới, một người muốn gả, ồn ào cứ như ta là người không biết lý lẽ."

"Mẹ, con với La Mộng không có mấy phần tình nghĩa phu thê, nhưng Hàm Nhi thì khác, nàng ấy hiểu con, hiểu chí hướng của con, nàng ấy còn—"

"Bịt miệng thiếu gia lại cho ta." Ta thực sự không muốn nghe tên ngu này nói chuyện nữa.

Bốn năm trước, ta gửi hắn ta đến thư viện Lâm Sơn đọc sách, hắn ta lại không thể đọc thuộc nổi một bài thơ.

Hai năm trước, ta vất vả gửi hắn ta đến Hàn Lâm viện sao chép sách, hắn ta lại đắc tội với cấp trên, bị người ta đuổi ra.

Từng sự việc đều khiến ta hiểu rằng đứa trẻ này không thể thành châu ngọc, nhưng ta nghĩ ít nhất hắn ta còn nghe lời.

Nhưng hôm nay, hắn ta lại khiến ta mở mang tầm mắt.

Hạ nhân trong phủ do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy khăn lụa bịt miệng Lưu Chí Châu lại.

Lụa, đã là để lại thể diện cho hắn ta rồi.

Ta lại lạnh lùng nhìn về phía Hàm Nhi kia.

Liễu Hồng đưa cho ta một ly trà vừa pha, trà Lão Quân Mi thượng hạng, nóng hổi thơm nồng.

"Cửa Hoài Nam Hầu phủ của ta không dễ vào đâu, chén trà này, ngươi cầm cho vững, đừng để rơi một giọt."

Ta đặt chén trà vào tay Hàm Nhi, nàng ta run rẩy nhận lấy.

Chưa đầy một phút, nàng ta đã hét lên một tiếng thảm thiết, làm vỡ cả chén trà bên váy ta.

Góc váy màu đỏ tía bị văng vài giọt trà, tâm trạng ta giảm xuống điểm đóng băng.

Liễu Hồng luôn hiểu ý ta, lập tức tiến lên tát một cái vào mặt Hàm Nhi.

03

Lưu Chí Châu thấy vậy, điên cuồng muốn vùng thoát khỏi tay hạ nhân, chỉ tiếc thân thể hắn ta yếu, không có sức lực, chỉ là tốn công vô ích mà thôi.

Hàm Nhi hai tay đỏ ửng, má sưng đỏ, khóc lóc run rẩy bên chân ta: "Lão phu nhân, ta sai rồi, xin người hãy thương xót, đừng đối xử với Đại thiếu gia như vậy, cũng đừng ghét hài tử trong bụng ta."

Lưu Chí Châu lại bắt đầu giãy giụa.

Ta đã già rồi.

Già đến mức có người dám âm thầm giở trò trước mặt ta mà không sợ.

"La Mộng à." Ta gọi nàng.

Nhi tức đang ngồi nghiêm trang một bên vội bước đến: "Nhi tức ở đây."

Ta thấy sắc mặt nàng vẫn chưa tốt lên, tâm trạng càng thêm tệ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com