Một giờ sáng, Lâm Phi được đưa đến bệnh viện gần đó.
Bác sĩ thở dài: “Biết dị ứng mà còn ăn? Không cần mạng nữa à?”
Trần Kỵ đột nhiên quay đầu, sắc mặt âm trầm nhìn tôi đang đứng bên cạnh:
“Phi Phi còn đang nằm trong kia, cô vừa lòng rồi chứ?”
Tôi hít sâu một hơi, hỏi ngược lại: “Trần Kỵ, anh không có não à?”
“Lâm Phi biết rõ trong đó có xoài, tự cô ấy không kiểm soát được miệng, liên quan gì đến tôi.”
Ánh mắt Trần Kỵ càng lạnh lẽo hơn.
“Kiều Y, đừng có giả vờ nữa.”
“Đừng tưởng tôi không biết cô đến đây là vì gì.”
“Tôi ở bên cô ấy khiến cô khó chịu vậy sao? Cố tình mua cái bánh kem có xoài để hại cô ấy à?”
Nhìn người trước mắt không phân rõ trắng đen, khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rất rõ: Tôi đã hối hận rồi.
Năm đó Trần Kỵ mỗi ngày sau giờ học đều ở lại dạy tôi toán, cổ vũ tôi cùng thi vào một trường đại học, còn đùa rằng không có anh ta thì tôi sẽ thế nào...
Tôi không nên nghĩ rằng Trần Kỵ thích tôi.
Lúc này, tôi đã một ngày một đêm chưa ngủ.
Cơn mệt mỏi dồn dập khiến tim tôi bắt đầu đập nhanh.
Tôi nhắm mắt điều chỉnh lại, rồi lấy điện thoại ra, không do dự bấm 110.
Ngay lúc sắp kết nối, Trần Kỵ bất ngờ giật lấy điện thoại của tôi và ném xuống đất.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Đủ rồi, cô còn muốn gây chuyện tới khi nào?”
Tôi nhìn chiếc điện thoại bị vỡ nát dưới đất, từ từ ngồi xuống nhặt các mảnh vỡ.
Sau đó không do dự ném tất cả vào mặt Trần Kỵ.
Tôi đã thầm thích anh ta suốt bảy năm, không có nghĩa là tôi không có lòng tự trọng.
“Bác sĩ, làm phiền giúp tôi báo cảnh sát.”
Tôi đã chịu đựng đến giới hạn, trước mắt tối sầm lại.
Ngay khoảnh khắc ngã ngửa về phía sau, một đôi tay vững vàng đỡ lấy tôi.
Mùi xà phòng sạch sẽ pha lẫn hương bạc hà tràn vào mũi.
Giọng nói lạnh nhạt và rõ ràng của Thẩm Lộ Châu vang lên từ phía trên đầu:
“Cô ấy tối ăn ít quá, có lẽ là hạ đường huyết. Làm phiền bác sĩ khám giúp.”
Trong cơn mơ hồ, tôi dường như nghe thấy tiếng quay số điện thoại.