Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 333





"Thụ Hải?" Thẩm Hồng Huy quay người chất vấn: "Anh rốt cuộc là có ý gì?"

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Ông ta hoàn toàn không biết tại sao sự việc lại phát triển thành như vậy. Họ chỉ đưa Thẩm Lạc đến cửa để xin lỗi, sao lại gây ra trận thế lớn đến thế?

Chẳng lẽ An Thụ Hải thật sự muốn kiểm tra xem Thẩm Lạc và An Duệ rốt cuộc ai mới là con trai An gia?

Chỉ vì một câu nói của An Linh?

Cả An gia này thật sự bị điên hết cả lũ rồi! Bị An Linh bỏ bùa mê thuốc lú hay sao?

"Hồng Huy!" Vân Hiểu Nguyệt khóc lóc quay người lao vào lòng Thẩm Hồng Huy, trong giọng nói là sự ấm ức không thể nói thành lời: "Bọn họ đây không phải là đang bắt nạt người khác sao? Có phải là thấy tình hình Thẩm gia không tốt nên cố ý làm khó chúng ta không?"

Trước đây Thẩm Hồng Huy đã có chút ghen tị với An Thụ Hải vì người phụ nữ mình yêu lại yêu An Thụ Hải. Nếu không, ông ta cũng không thể nào đồng ý ngay khi Vân Hiểu Nguyệt đề nghị rời khỏi Hải Thành, bởi vì chính ông cũng không muốn thường xuyên gặp mặt An Thụ Hải.

Bây giờ khoảng cách giữa Thẩm gia và An gia càng lớn, ông ta thậm chí còn phải đến cầu xin sự giúp đỡ từ người mình ghen tị, lòng tự trọng vốn đã bị tổn thương nặng nề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giờ đây lại nhìn thấy bộ dạng hoa lê đẫm mưa của Vân Hiểu Nguyệt, ông ta cảm thấy tôn nghiêm của một người chồng, một người đàn ông đều bị An Thụ Hải chà đạp dưới chân.

Ngọn lửa giận trong lòng Thẩm Hồng Huy càng bùng lên, ông ta nhìn về phía An Thụ Hải:

"An Thụ Hải, dù sao cũng là bạn bè một thời, anh rốt cuộc muốn làm gì? Nếu tôi nhất quyết phải đi, anh còn định giữ chúng tôi lại đây sao? Anh đây là đang hạn chế tự do thân thể của chúng tôi, là phạm pháp đấy!"

Ánh mắt An Thụ Hải lạnh băng nhìn cặp vợ chồng từng là bạn tốt của mình. Lúc này, ông đã không còn giữ được sự ôn hòa, khi chậm rãi mở miệng, giọng điệu tuy vẫn trầm ổn nhưng lại mang một cảm giác uy nghiêm không giận mà uy.

"Không phải là giữ, chỉ là mời hai người ở lại nhà tôi ngồi thêm một lát thôi. Bạn cũ lâu ngày không gặp, muốn giữ khách cũng là chuyện thường tình mà."

"Trong lúc chúng ta ôn chuyện cũ, sẵn tiện cho hai đứa nhỏ làm một chút xét nghiệm ADN, cũng không làm chậm trễ gì, phải không?"

Thẩm Hồng Huy thấy An Thụ Hải lại dùng một thái độ rất bình thường để nói ra những lời quá đáng như vậy, cứ như thể việc cưỡng chế con người khác làm xét nghiệm ADN là một chuyện rất bình thường.

"Cho nên chỉ vì một câu gây sự vô cớ của An Linh, các người liền muốn cưỡng chế tôi và con tôi làm xét nghiệm ADN? Các người thật sự quá coi thường người khác! Tôi sẽ không đồng ý."

Ông ta ôm Vân Hiểu Nguyệt vẫn đang khóc, nhanh chân bước về phía khoảng trống giữa hai nhân viên an ninh, muốn xông ra khỏi vòng vây. Nhưng hai nhân viên an ninh kia phản ứng còn nhanh hơn, trực tiếp tiến lên hai bước, giơ tay chặn trước mặt ông.

"Không, hai người không đồng ý cũng không sao. Tôi cũng không cần anh và Vân Hiểu Nguyệt phối hợp." Giọng nói của An Thụ Hải tiếp tục vang lên từ phía sau Thẩm Hồng Huy: "Thẩm Lạc, con có bằng lòng cung cấp mẫu để làm xét nghiệm với chú và dì Bùi không?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com