Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 329: Vậy thì kiểm tra một chút đi





Chỉ là chuyện này hoàn toàn vượt ngoài lẽ thường, anh đã không để lộ ra, mà chỉ không ngừng quan sát An Linh và những người khác có mặt.

Theo quan sát của anh, trong số những người ở phòng nghỉ hôm qua, có lẽ chỉ có người An gia ngoại trừ An Duệ là giống như anh, có thể nghe được tiếng lòng của An Linh.

Mặc dù họ đã cố gắng hết sức để che giấu, nhưng biểu cảm và ánh mắt khó tránh khỏi sẽ có sự thay đổi theo tiếng lòng của An Linh, tất cả những điều này đều bị Thẩm Lạc chú ý.

Và lý do người An gia tin ngay rằng anh bị An Duệ bắt nạt, và dứt khoát liên hệ tổ chương trình để xử lý An Duệ, có lẽ cũng là vì đã nghe được những nội dung đó từ tiếng lòng.

Còn về chuyện An Linh nói trong tiểu thuyết gốc, mình sẽ bị An Duệ bắt nạt đến chết, Thẩm Lạc cũng không biết độ tin cậy có bao nhiêu, dù sao chỉ cần người An gia tin là được.

Anh cũng không có ý định để lộ bí mật của mình. Anh và người An gia không thân không quen, nếu bị họ biết mình cũng có thể nghe được, biết đâu sẽ mang lại phiền phức cho mình.

Cho nên tối qua Thẩm Lạc vẫn luôn giả vờ như không biết gì, may mắn là người An gia cũng không nghi ngờ anh.

Nhưng bây giờ, anh không còn quan tâm đến điều gì nữa.

Giống như An Linh đã nói, Thẩm Lạc đã quyết định sau hôm nay sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với Thẩm gia, không còn mong chờ tình cảm của cha mẹ, và bản thân cũng sẽ cố gắng không còn dành tình cảm cho họ nữa.

Đây là quyết tâm mà anh đã rất khó khăn mới hạ được sau khi hoàn toàn thất vọng về gia đình.

Nhưng bây giờ An Linh lại nói anh vốn không phải là con của Vân Hiểu Nguyệt và Thẩm Hồng Huy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu đây là sự thật.

Vậy thì nguyên nhân anh luôn bị Vân Hiểu Nguyệt lạnh nhạt, thờ ơ, thậm chí là căm ghét, chỉ là vì mình không phải là con ruột của bà ta?

Mà không phải vì mình là kẻ đầu sỏ gây ra căn bệnh cho bà?

Vậy thì bao nhiêu năm qua, anh, người luôn bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi và chuộc tội, lại là cái gì?

Anh muốn một câu trả lời, muốn Vân Hiểu Nguyệt chính miệng nói cho anh câu trả lời!

"Mẹ." Thẩm Lạc nhìn chằm chằm vào mắt Vân Hiểu Nguyệt: "Mẹ nói cho con biết, con rốt cuộc có phải là con ruột của mẹ không! Tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy?"

Đây là lần đầu tiên Thẩm Lạc nói chuyện lớn tiếng với Vân Hiểu Nguyệt như vậy, đặc biệt là nội dung trong lời nói của anh càng làm cho Vân Hiểu Nguyệt có chút chột dạ.

Bà ta chỉ có thể giả vờ ho khan, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Thẩm Lạc.

"Khụ khụ, con, con nói gì vậy! Khụ, mẹ vì sinh con mà cơ thể trở nên thế này, con lại còn dám nói chuyện với mẹ như vậy!"

"Thẩm Lạc!" Thẩm Hồng Huy một tay ôm vợ mình vỗ lưng cho bà, miệng thì trách mắng con trai: "Sao con lại nói chuyện với mẹ con như vậy? Sao con có thể không phải là con ruột của mẹ được?"

"Sao lại không thể chứ?" Giọng nói của An Linh đột nhiên vang lên.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Câu trả lời vô lý này của An Linh làm Thẩm Hồng Huy sững người: "Cháu nói gì?"

"Tôi nói, sao lại không thể chứ? Các người xem, tôi và Thu Niệm không phải đã bị bế nhầm sao? Một ví dụ sống sờ sờ đang ở đây, tại sao Thẩm Lạc lại không thể?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com