Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Chương 89



Tả Thần ăn lửng dạ, nói: "Chúng ta chưa từng đến khu này, không biết ở đây có còn vật tư không."

 

"Có." Tùy Thất cắn một miếng bánh mì, chắc nịch nói.

 

Muội Bảo lập tức hưởng ứng: "Vậy chúng ta ăn xong rồi tìm."

 

Thẩm Úc nhìn ánh nắng gay gắt bên ngoài: "Đợi mát hơn hẵng tính."

 

Các đồng đội đồng loạt gật đầu.

 

Sau tám giờ tối, nhiệt độ giảm nhẹ, bốn người một búp bê gỗ đội Trốn Khỏi bắt đầu hành động.

 

Duby đi trước dẫn đường, Tả Thần và Muội Bảo đi giữa.

 

Tùy Thất và Thẩm Úc đi sau cùng, hai đồng đội đau khổ vẫn chưa biết thẻ tên của mình ở đâu, túm tụm lại thì thầm nói chuyện.

 

"Cậu Thẩm, hai chúng ta hơi nguy hiểm rồi đấy."

 

"Cùng chung suy nghĩ." Thẩm Úc chậm rãi nói: "Hôm nay tôi thấy có người dùng thẻ tên của người chơi khác để đổi lấy thẻ tên của mình ở trung tâm giao dịch."

 

Tùy Thất chậc một tiếng: "Trong dự đoán, không phải là một đổi một chứ?"

 

Thẩm Úc giơ ba ngón tay: "Ba đổi một."

 

Trong giao dịch này, cả bên mua và bên bán đều không thiệt, chẳng qua ít nhiều gì cũng có chút không đàng hoàng.

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

 

Cô thấp giọng hỏi Thẩm Úc: "Cậu thấy cách này ổn không?"

 

Cậu ta nhíu mày: "Ổn thì ổn nhưng khó chịu, tôi không muốn dùng."

 

Tùy Thất huých vai cậu ta: "Không hổ là đồng đội, suy nghĩ cũng cùng tần số như thế."

 

Trong vòng chơi này, thẻ tên không đơn thuần chỉ là một tấm thẻ tích điểm bình thường.

 

Thứ nó đại diện, còn là từng người chơi đang sống sờ sờ.

 

Thu thập thẻ tên của người khác, dùng thẻ lệnh khống chế đối phương bị loại, từ đó giành được điểm.

 

Trong quá trình đó, địa vị giữa những người chơi bình đẳng.

 

Dù người chơi áp dụng thủ đoạn cứng rắn đơn giản thô bạo, hay sử dụng cách uy h.i.ế.p ép buộc không mấy quang minh chính đại.

 

Thì vẫn là sự cạnh tranh chính đáng trong khuôn khổ quy tắc, thắng thua tự chịu.

 

Nhưng khi thẻ tên trở thành con bài mặc cả trong giao dịch, sinh mạng của người chơi bị vật thể hóa, trở thành món hàng được niêm yết rõ ràng, bày bán trên kệ.

 

Lại là điều mà Tùy Thất và Thẩm Úc không thể chấp nhận.

 

Hai người thống nhất ý kiến, chụm đầu vào tám chuyện hăng say, đang thảo luận xem ai sẽ bị loại trước, Tả Thần và Muội Bảo đi phía trước chợt dừng bước.

 

Anh ta quay người lại, mỗi tay lại ấn xuống một cái đầu: "Hai người thì thà thì thầm vui quá nhỉ, sao, muốn cô lập ba người chúng tôi à?"

 

Muội Bảo và Duby cũng híp mắt nhìn sang.

 

Thẩm Úc nắm lấy tay Tả Thần kéo ra: "Tôi không nỡ cô lập Muội Bảo và Duby, nhưng anh thì có thể xem xét đấy."

 

Môi Tả Thần run rẩy, anh ta dùng hai tay ôm ngực: "Em trai Thẩm, không ngờ cậu lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy, tim tôi sắp vỡ thành tám mảnh rồi."

 

Tùy Thất vuốt lại mái tóc bị xoa rối, làm hình trái tim với Tả Thần: "Yêu anh lắm, anh Thần."

 

Nói xong thì cười chạy đến bên Duby và Muội Bảo, dắt tay hai cô bé đi về phía trước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi tìm kiếm, bốn người một búp bê gỗ mới phát hiện, khu này còn khá nhiều điểm vật tư, thẻ tên và thẻ lệnh cũng có không ít.

 

Đội Trốn Khỏi ban đêm tìm vật tư, ban ngày thì kiếm điểm.

 

Gặp phải người chơi đến gây sự, hai cô nhóc Duby và Muội Bảo có sức chiến đấu đỉnh chóp, xông lên là đánh.

 

Trong khi ba người trưởng thành Tùy Thất, Tả Thần và Thẩm Úc chỉ có việc thu dọn chiến lợi phẩm.

 

Làm việc liên tục mấy ngày, đến tối ngày thứ mười ba sinh tồn trên Tinh cầu Thiên Mộc, điểm của bốn người đã tăng lên 69.

 

Điểm đã hơn 50, nhưng Tùy Thất lại co người ngồi trên sô pha, rầu rĩ thở dài: "Gần ba trăm thẻ tên, sao lại không có của tôi và cậu Thẩm nhỉ."

 

Thẩm Úc bên cạnh cũng làm động tác giống cô, thở dài theo: "Thẻ tên của hai chúng ta, rốt cuộc rơi vào tay ai rồi?"

 

Tả Thần và Muội Bảo nhìn nhau, im lặng cúi đầu và cơm, không nói gì.

 

Tùy Thất chắp hai tay trước ngực: "Hy vọng đối phương là một người tốt bụng, có thể cho chúng ta đập đầu vào tường chết, như vậy là tôi đã mãn nguyện lắm rồi."

 

Thẩm Úc cũng cầu nguyện theo: "Cùng nguyện vọng."

 

Cùng lúc đó, trong một căn phòng nhỏ mười mét vuông cách đội Trốn Khỏi 3000 mét.

 

Có một người chơi cầm một thẻ tên màu trắng bằng hai tay, miệng không ngừng nở nụ cười quái dị.

 

Ánh sáng mờ ảo từ màn hình quang não chiếu lên tấm thẻ trắng, làm sáng lên cái tên trên đó: Tùy Thất.

 

...

 

"Khặc khặc khặc, mình đúng là may mắn quá đi."

 

Cô nàng ôm thẻ tên của Tùy Thất vui vẻ nhảy cẫng lên, mái tóc đuôi ngựa cột cao sau đầu cũng hất tung.

 

Phong Linh vỗ đồng đội bên cạnh: "Nhị Cẩu, Nhị Cẩu, tớ tìm được thẻ tên của chị gái xì hơi rồi!"

 

Mái tóc ngắn của Lý Nhị Cẩu càng thêm bù xù, cô ấy gãi đầu: "Chị gái xì hơi, là, là ai?"

 

"Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, là thành viên đội Trốn Khỏi đã tha cho cậu một mạng trong nhà kho bỏ hoang đấy, Tùy Thất, chị gái xì hơi của tớ."

 

"Ồ ồ ồ, nhớ, nhớ ra rồi."

 

Phong Linh túm lấy con búp bê gỗ bên cạnh, dán thẻ tên của Tùy Thất lên trên.

 

Sau đó lại lấy bút và thẻ lệnh màu đen nhét vào tay Lý Nhị Cẩu: "Nhanh lên, Nhị Cẩu, tớ nói cậu viết."

 

Phong Linh là Thợ Làm Búp Bê Gỗ, Lý Nhị Cẩu là Thợ Điều Khiển Búp Bê Gỗ.

 

Phong Linh khẽ xoa tay, mặt mày kích động: "Cơ hội tốt như vậy, không thể bỏ lỡ được."

 

Lý Nhị Cẩu vô cùng kinh ngạc nói: "Linh à, cậu định để chị gái xì hơi, bị, bị loại sao?"

 

"Sao có thể chứ!" Phong Linh thanh minh cho bản thân: "Tớ là fan trung thành nhất của chị gái xì hơi, nhất định phải để người tớ hâm mộ sống sót đến cuối cùng."

 

Lý Nhị Cẩu ngơ ngác: "Vậy cậu định bảo tớ viết, viết gì?"

 

Phong Linh nghĩ một lát, sau đó ngại ngùng nói: "Cậu cứ viết, ôi chao, xấu hổ c.h.ế.t đi được."

 

Cô nàng còn chưa nói xong đã ôm mặt đỏ bừng, cười khằng khặc một lúc lâu.

 

Nhị Cẩu bất lực nhìn trời: "... Cậu mà còn như vậy nữa, tớ sẽ không, không viết cho cậu nữa đâu."

 

"Viết viết viết, bây giờ viết ngay."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com