Hai người không hẹn cùng ngừng nói chuyện, ngầm hiểu ý nhau đi đến bóng râm do ngôi nhà đối diện hắt xuống, men theo bóng râm mát mẻ kia, tiến về phía trước.
Tùy Thất dắt Duby, Liên Quyết luôn giữ khoảng cách một mét, đi theo sau một người một búp bê gỗ.
Để giữ sức, hai người không tiếp tục nói chuyện nữa.
Nhưng Tùy Thất có thể cảm nhận được, thỉnh thoảng ánh mắt của Liên Quyết lại liếc sang người hầu nhỏ bên cạnh cô.
Ở lần thứ ba anh nhìn Duby, Tùy Thất lấy ra một chiếc mũ theo phong cách Lolita giống hệt của Duby từ trong kho, đưa cho Liên Quyết phía sau.
"Hình như anh rất thích mũ của Duby."
Liên Quyết nhìn chiếc mũ ren đính nơ bướm màu đỏ, không hề do dự chút nào, lịch sự nhận lấy: "Cảm ơn."
Tùy Thất vốn chỉ định khéo léo nhắc nhở đối phương đừng nhìn chằm chằm vào Duby nữa: "…"
Người phụ nữ mất đi một chiếc mũ xinh đẹp quyết định im lặng.
Hai bên một trước một sau im lặng đi đường, đến một ngã ba chữ T, Tùy Thất rẽ phải theo bản năng.
Liên Quyết phía sau cũng rẽ phải theo cô.
Tùy Thất lặng lẽ đi chậm lại, hỏi: "Đội trưởng Liên cũng đi hướng này sao?"
Liên Quyết: "Ừm."
Cô không nói gì thêm, theo trực giác rẽ trái, đi thẳng rồi lại rẽ phải. Vào một khách sạn ba tầng có tường ngoài màu nâu.
Ngay khoảnh khắc bước vào, Tùy Thất đã ngửi thấy mùi cũ kỹ nồng nặc, tầng tầng lớp lớp mạng nhện trắng xóa giắt trên trần nhà, ở chỗ chân tường lại chất đống bụi bặm dày cộm.
Mấy chiếc ghế sô pha cũ kỹ bày bừa bãi trong khu tiếp khách, lớp vải màu xanh đậm bên ngoài đã phai màu.
Chiếc bàn trà màu gỗ nhạt đặt giữa ghế sô pha, dưới bàn trà có hai ngăn kéo lớn, tay nắm ngăn kéo đã hơi lỏng lẻo.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy ngăn kéo, trong đầu Tùy Thất đã loé lên một dòng bình luận: Ở đó có vật tư!
Cô đi thẳng đến điểm vật tư.
Liên Quyết luôn đi sau đột nhiên vượt qua cô, nhắm thẳng mục tiêu tiến về phía bàn trà.
Ngạc nhiên chưa! Không ngờ Liên Quyết cũng biết vị trí của điểm vật tư?
Tùy Thất chỉ biết võ mèo cào bắt đầu suy nghĩ đối sách: Nếu đấu võ, cô chắc chắn thua, phải tìm viện trợ thôi.
Tùy Thất vừa tăng tốc độ, vừa ghé sát tai Duby nhỏ giọng hỏi: "Khả năng chiến đấu của cưng thế nào? Có thể đánh bại quán quân giải đấu võ thuật toàn tinh tế không?"
Duby ngẩng chiếc cằm nhỏ lên, đắc ý nói: "Mười người như anh ta cũng không đánh lại em."
"Thật sao? Người hầu nhỏ của chị?"
Cô bé tự tin gật đầu: "Bao thật, nhưng mà…"
Bước ngoặt chí mạng xuất hiện rồi!
"Giá trị sinh mệnh của em phải tăng lên đến 10, mới hoàn toàn mở khóa chế độ chiến đấu."
Duby chắp nhẹ hai tay, nâng cằm: "Bây giờ, em chỉ là một bé hầu gái đáng yêu thôi ~"
Tùy Thất cạn lời.
Lúc đầu giới thiệu bản thân, cưng cũng đâu nhắc đến cái này.
Sao người hầu nhỏ này lại giở trò gian thương nữa chứ?
Tùy Thất khó khăn mỉm cười: Fine, cuộc sống là như vậy đấy, việc gì cũng phải tự lực cánh sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, Liên Quyết đã đi đến bên cạnh bàn trà.
Cô lao lên trước một bước, chắn giữa bàn trà và đối phương.
Chóp mũi Liên Quyết suýt chút nữa đã chạm vào trán cô, anh nhanh chóng dừng bước lùi lại, kéo ra một khoảng cách nhất định.
"Đội trưởng Liên…" Tùy Thất nở nụ cười tươi rói: "Có hứng thú làm một cuộc giao dịch không?"
Liên Quyết cụp mắt nhìn cô hai giây: "Nói nghe thử xem."
Cô vỗ lên chiếc bàn trà dưới tay: "Vật tư trong ngăn kéo chia đều, tôi có thể trả lời anh một câu hỏi, thế nào?"
Liên Quyết bắt đầu mặc cả: "Ba câu."
Tùy Thất ép giá: "Hai câu."
Liên Quyết lạnh lùng nói: "Vậy thì vẫn là ai mạnh nấy được đi."
Đừng mà, ai mạnh nấy được thì cô chắc chắn sẽ thua tan tác.
"Được thôi." Vì vật tư, Tùy Thất quyết định thỏa hiệp: "Ba câu thì ba câu."
Liên Quyết mặc cả thành công, khóe miệng hơi cong nhẹ, sau đó lại nhanh chóng hạ xuống.
Vật tư trong hai ngăn kéo lớn không ít: sáu gói mì ăn liền, năm ống dịch dinh dưỡng, năm thanh năng lượng, bốn thanh sô cô la, bốn chai nước ngọt có ga, ba chai sữa, hai túi thịt khô và một túi thạch trái cây nhỏ.
Ngoài ra còn có một cây bút nhanh khô, hai ngón tay của búp bê gỗ, ba con d.a.o khắc.
Vật tư có số lượng chẵn thì chia đều, còn số lượng lẻ thì phân phối theo nhu cầu.