Khi Ứng Chí trở lại phòng, Ôn Yểu đã ngủ từ lúc nào.
Anh tắm rửa xong, nằm xuống bên cạnh. Vừa đặt lưng, đã nghe thấy cô lẩm bẩm:
“101 con cừu… 102 con cừu…”
Ứng Chí bật cười, duỗi tay tắt đèn đầu giường, phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối.
Tiếng đếm dừng lại ngay. Ôn Yểu siết chặt góc chăn, tim đập thình thịch.
Anh nhìn ra sự căng thẳng của cô, nhẹ giọng trong bóng tối:
“Yểu Yểu, ngủ sớm một chút đi.”
Anh chủ động nhích sang một bên, giữ khoảng cách giữa hai người, để cô cảm thấy thoải mái hơn.
Ôn Yểu mím môi, khẽ đáp:
“Ừm.”
Trong đêm yên tĩnh, cô không biết mình ngủ lúc nào. Là do lời anh làm cô yên lòng, hay do quá mệt – cũng không rõ nữa.
Nghe tiếng hít thở đều đặn bên cạnh, Ứng Chí khẽ cong khóe miệng.
Từ từ thôi, anh có thể chờ.
Ngày hôm sau, vào sáng sớm, Ứng Chí cảm thấy khó thở, như thể không khí quanh mình quá nặng. Hắn mở mắt ra, liền thấy Ôn Yểu đang ôm chặt cổ anh, suýt nữa làm anh nghẹt thở.
Ứng Chí bật cười, khẽ gọi: "Yểu Yểu."
Giọng hắn khàn đặc, trong không khí sáng sớm nghe thật quyến rũ.
Ôn Yểu mơ màng đáp một tiếng "Vâng", rồi dụi đầu vào cổ anh, không hề có ý thức tỉnh dậy.
Ứng Chí không thể không nuốt nước miếng một cái, nằm thêm một lúc, cuối cùng lý trí vẫn thắng.
"Em không dậy, anh sẽ phải ôm em đấy."
Câu nói này khiến Ôn Yểu giật mình tỉnh lại. Ban đầu cô còn oán trách vì phải dậy sớm, định trừng mắt với người bên cạnh. Nhưng khi nhìn thấy mình đang ôm chặt cổ Ứng Chí, chân vòng qua hông anh, cô bỗng thấy xấu hổ vô cùng.
Cô hoảng hốt ngồi dậy, vội vã giải thích: "Em... em không biết sao lại ôm anh như vậy."
Ứng Chí nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, trong ánh mắt lướt qua một tia mềm mại, anh chỉ nhẹ nhàng đáp: "Dậy đi, hôm nay còn phải đón ba mẹ em."
Ôn Yểu lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng. Cô không biết sao mình lại quên mất, hôm nay quả thật có một cuộc gặp gỡ quan trọng.
Ứng Chí thay đồ xong, còn Ôn Yểu thì thay đồ chậm rãi. Hôm nay cô mặc một chiếc áo hoodie trắng, kết hợp cùng quần jeans xanh nhạt, trông rất thoải mái.
Trong khi đó, Ứng Chí ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn chải lại tóc.
Ôn Yểu không khỏi nghĩ, liệu anh có thay đổi phong cách vì muốn gặp ba mẹ cô không nhỉ?
"Ăn xong rồi, mình cùng đi đón ba mẹ em nhé," Ứng Chí nói một cách tự nhiên.
Ôn Yểu ngừng ăn, nhìn anh rồi hỏi: "Không biết ba em có đến không nữa?" Cô nhớ mẹ mình nói chỉ có mẹ đến.
Ứng Chí bình thản múc thêm đồ ăn cho cô, nhẹ nhàng đáp: "Đừng lo, anh đã tốn công nuôi em mập mạp thế này, dù ba hay mẹ em cũng đều sẽ không bận lòng."
Câu nói này khiến Ôn Yểu không nhịn được cười. Nụ cười vừa nở ra, cô suýt nữa bị sặc.