Đây là lần đầu tiên, kể từ khi họ dọn về sống chung, anh không trở về.
Lúc trước, chính anh là người đề nghị sống chung. Vì không muốn cô nghĩ nhiều, anh giải thích:
“Tôi sẽ không ép em ở cùng phòng. Chỉ là nhà tôi gần trường của em, như vậy đi làm tiện hơn thôi.”
Anh đã nói hết mọi điều cô băn khoăn, khiến cô không thể từ chối.
Ôn Yểu nằm mệt mỏi trên sofa. Căn hộ yên tĩnh đến đáng sợ, rộng lớn như vậy mà chỉ có mình cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa không gian im lặng, nghe đặc biệt rõ ràng.
Cô cầm điện thoại lên, là mẹ gọi.
“Yểu Yểu, khi nào về thăm nhà một chuyến vậy con?”
Giọng mẹ cô dịu dàng vang lên bên tai. Ôn Yểu nghĩ đến những chuyện xảy ra trong buổi tiệc tối nay, bỗng cảm thấy tủi thân vô cùng. Nhưng cô không muốn mẹ lo lắng, nên cố gắng nuốt nước mắt, nhẹ nhàng đáp:
“Vài hôm nữa con về.”
“Ừm.” – Dương Nguyệt Cầm vui vẻ đáp. Nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, bà hỏi tiếp:
“Yêu nhau ba năm rồi, cũng lớn rồi, khi nào dẫn bạn trai về cho mẹ gặp mặt?”
Ôn Yểu bỗng im lặng.
Trước kia, cô im lặng vì mối quan hệ với Giang Tứ Hoài vẫn chưa rõ ràng.
Bây giờ, cô im lặng vì sự xuất hiện của Tô Dao Duệ.
Dương Nguyệt Cầm nghe con gái không đáp lời, đành thở dài:
“Nếu không ổn thì thôi, miễn con sống vui vẻ là được.”
Nghe ra sự thất vọng trong lời mẹ, Ôn Yểu vội vàng nói:
“Không phải đâu mẹ. Dạo này ảnh bận quá. Vài hôm nữa con sẽ dẫn ảnh về.”
“Vậy được, lúc đó mẹ sẽ nấu nhiều món ngon.”
Ôn Yểu khẽ mỉm cười:
“Dạ.”
Cúp máy xong, cô đứng dậy định về phòng thì nhìn thấy chậu cây may mắn ngoài ban công. Cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa tưới nước cho nó.
Cô uể oải bước ra, rót nước tưới cây.
Nhìn những chiếc lá nhỏ xíu đầy sức sống, cô không kìm được nở nụ cười.
Lúc trước, khi dắt Giang Tứ Hoài đi phố cổ mua đồ, cô đã thích ngay chậu cây này từ lần đầu tiên nhìn thấy.
Giang Tứ Hoài từng cười cô, nói cô chỉ thích mấy thứ nhỏ nhặt vớ vẩn.
Cô chỉ im lặng không đáp.
Ông cụ bán cây nói đây là cây may mắn. Chỉ cần mỗi ngày chăm chỉ tưới nước, nó sẽ mọc lên và mang lại may mắn.
Cô tin lời đó ngay lập tức và mua nó, vì trong lòng cô lúc đó, gặp được Giang Tứ Hoài chính là một khởi đầu may mắn.
Nhưng giờ thì sao?
Ôn Yểu bật cười tự giễu. Tưới nước xong, cô lặng lẽ trở vào phòng.
Giang Tứ Hoài đang uống rượu ở quán bar. Những gì xảy ra ở buổi tiệc khiến anh bị bố nổi giận một trận.
“Con nhìn lại đi, quen toàn mấy cô gái kiểu gì không. Làm cho cả nhà ta bị người ta cười nhạo. Con đúng là không lo được chuyện gì cả!”
Anh im lặng không đáp.
“Dù sao hôm nay bố cũng nói thẳng, nếu hai đứa định kết hôn, bố là người đầu tiên phản đối!”
Giang Tứ Hoài còn trẻ, m.á.u nóng bốc lên. Anh cười lạnh:
“Yên tâm, con cũng đâu có định cưới cô ta.”
Khương Khoát vừa tán tỉnh xong cô gái nào đó, quay lại thấy bạn mình đang một mình uống rượu giải sầu, liền cười cợt hỏi:
“Sao rồi? Tô Dao Duệ trở về rồi, tâm trạng cậu rối tung à?”
Ánh mắt Giang Tứ Hoài tối sầm lại, anh uống thêm một ngụm rượu.
“Cậu nói xem, có phải mình quá chiều cô ấy không? Đến mức cô ấy dám làm mình mất mặt như vậy?”
"Ứng tiên sinh, sao anh lại ở đây?" Ôn Yểu thực sự ngạc nhiên.
Cô không nghĩ mình lại có thể gặp Ứng Chí một cách tình cờ như thế.
Hôm nay anh mặc chiếc áo khoác đen, bên trong là áo lông màu xám nhạt, nhìn có vẻ giản dị nhưng không thể che giấu được vẻ đẹp trai của anh.
Ứng Chí bước tới một bước, Ôn Yểu không kìm được lùi lại một bước.
"Tôi đã gọi cho Ôn tiểu thư, nhưng cô không bắt máy. Tôi còn cố liên lạc với cô bằng nhiều cách khác, cũng không được, nên đành phải đến đây tìm cô."
Ôn Yểu bỗng dưng cảm thấy xấu hổ. Cô cố tình không bắt máy, cũng cố tình làm như không thấy tin nhắn của anh, vì cô biết Ứng Chí là người mà cô không nên đùa giỡn.
Cô ngượng ngùng cười, cảm thấy hơi lúng túng.
"À, tôi chỉ nghĩ là số lạ thì không bắt máy, tôi ít khi xem điện thoại, nên không biết anh gọi."
Ứng Chí im lặng nghe cô giải thích, cuối cùng anh chỉ gật đầu nhẹ, tỏ vẻ không quan tâm.
"Ôn tiểu thư nói rất đúng."
"Chỉ là lần đầu tiên tôi bị bỏ qua như vậy, chắc là Ôn tiểu thư cũng sẽ ghi nhớ."
"..."
Ôn Yểu không biết nói gì nữa, thôi thì không nói gì thì tốt hơn.
"Ứng tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Cô ngẩng đầu nhìn Ứng Chí, anh cao hơn cô rất nhiều, khiến cô phải ngẩng đầu mới nhìn rõ được anh.
Ứng Chí nhận thấy sự chênh lệch chiều cao, hơi cúi người xuống để khoảng cách gần lại.
Ôn Yểu giật mình, theo bản năng lùi lại, nhưng ngay lập tức bị Ứng Chí giữ lại cánh tay.
"Tôi nhớ là Ôn tiểu thư đã nói muốn mời tôi ăn cơm."
Ôn Yểu ngỡ ngàng, không ngờ lại là chuyện này.
Chẳng lẽ anh ta đang muốn ăn bữa cơm với cô sao?
Cô vẫn quyết định hỏi: "Vậy bây giờ ăn luôn nhé?"
Ứng Chí buông tay cô, trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy.