"Dù tôi là mẹ kế, còn trẻ đã lấy ba cậu, nhưng ông ấy mất sớm… Dù gì tôi cũng là người lớn trong nhà, phải quan tâm tới chuyện trăm năm đại sự của cậu chứ."
Ứng Chí im lặng, lười biếng tựa người, rõ ràng là chờ xem bà ta còn muốn nói gì.
"Lúc trước cậu và Tiêu Tình cùng khởi nghiệp, hai người thân nhau như thế, sau này vì sao lại đột ngột chia tay?"
Nhắc đến cái tên đã bị chôn vùi trong trí nhớ, ánh mắt Ứng Chí lập tức lạnh đi vài phần.
"Bà đúng là quá rảnh rỗi rồi, còn rảnh đến mức lo chuyện của tôi nữa cơ à?"
Anh lảng tránh không trả lời, hiển nhiên không muốn nhắc lại chuyện cũ.
Tần Lãi cũng nhận ra anh không vui, nhẹ giọng:
"Tôi cũng chỉ là vì lo cho nhà họ Ứng thôi mà."
Ứng Chí lạnh nhạt đáp:
"Bà lo cho bản thân trước đi."
Anh chẳng buồn nghe thêm, quay người ra cửa. Trước khi bước ra, Ứng Chí còn quay đầu lại nhắn:
"Rảnh rỗi quá thì kiếm việc mà làm. Tháng này tiền tiêu vặt bà tự lo."
Tần Lãi đứng c.h.ế.t trân, mãi mới phản ứng lại được. Nghe mình bị cắt tiền tiêu vặt, bà ta lập tức nhảy dựng lên:
"Ứng Chí! Cậu là đồ bất hiếu! Dám cắt tiền tiêu vặt của tôi! Cậu quá đáng vừa thôi chứ!"
Tần Lãi tức đến phát điên, nhưng Ứng Chí xưa nay đã nói là làm, bà ta còn biết làm gì?
Tức tối lắc đầu, Tần Lãi lẩm bẩm:
"Bảo sao chẳng ai ưa nổi nó, đẹp trai thì có ích gì, cái loại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc này..."
Bên kia, Ôn Yểu đã nằm nghỉ hai ngày, giờ đã có thể xuống giường đi lại thong thả. Bác giúp việc nấu đủ món ngon cho cô:
"May mà hôm đó cậu chủ có nhà, chứ không thì cô nằm cả đêm trên sàn thật rồi đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ôn Yểu cười ngượng:
"Lần sau cháu sẽ cẩn thận hơn ạ."
Ăn xong, cô ra ngoài đi dạo một chút.
Tứ Thủy Đình là khu của giới nhà giàu, xung quanh toàn cây cối quý hiếm.
Ôn Yểu đi quanh một vòng, mỏi chân thì ngồi nghỉ trên ghế đá.
"Meo… meo…"
Cô nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ nghe thấy tiếng mèo kêu, rất nhỏ, không rõ phát ra từ đâu.
Cô đứng dậy, đi khắp nơi tìm kiếm. Cuối cùng, trong một bụi cây, cô thấy một con mèo tam thể đang tròn xoe mắt nhìn cô.
Ôn Yểu mỉm cười, chậm rãi tiến lại, ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng bế nó lên.
Chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng bàn tay cô, rất bé, khiến cô vô cùng thích thú.
Nó cứ cọ vào tay cô và liên tục kêu "meo meo", chắc là đói rồi.
Nghĩ một lúc, cô quyết định đưa nó về nhà. Khi bác giúp việc thấy cô bế một con mèo nhỏ vào, ánh mắt đầy bất ngờ:
"Ôn tiểu thư, cô nhặt nó à?"
"Cháu thấy nó trong bụi cây nên đem về luôn."
Bác nhìn chú mèo một lúc, định nói rồi lại thôi. Cậu chủ chưa từng nuôi thú cưng, bác cũng không chắc anh ấy có cho phép hay không.
"Để tôi chuẩn bị đồ ăn cho mèo con." Bác cười rồi đi ngay.
Ôn Yểu nhận ra nét mặt vừa rồi của bác, cúi đầu nhìn chú mèo trong tay.
Cô nhớ lại lúc mới yêu Giang Tứ Hoài, từng thấy một chú chó nhỏ đáng yêu và cũng muốn nuôi. Nhưng khi anh ấy nói: "Anh không thích mấy con vật lông lá như vậy, thôi đừng nuôi nữa," cô đã từ bỏ.
Vậy còn Ứng Chí thì sao?
Dù sao cũng đang sống trong nhà anh, cô nghĩ vẫn nên hỏi một tiếng.
Suy nghĩ một lúc lâu, Ôn Yểu bế mèo chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Ứng Chí:
“Dễ thương không?” cô thử hỏi.
Lúc đó, Ứng Chí đang ngồi trong xe xem hợp đồng thì điện thoại rung lên. Ban đầu anh lướt qua không để ý, nhưng thấy tên người gửi là "Ôn Yểu", ánh mắt anh dừng lại.