Giang Tứ Hoài đứng yên tại chỗ, lần đầu tiên cảm thấy mùa đông thật lạnh.
Trong phòng họp yên tĩnh, người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa liên tục nhìn đồng hồ, lông mày nhíu chặt chưa từng giãn ra.
Người đang báo cáo đã run đến mức hai chân mềm nhũn, cầm chặt bản kế hoạch trong tay, không ngừng quan sát sắc mặt của sếp.
Từ lúc anh ta bắt đầu trình bày, sếp đã nhíu mày không ngừng, hiển nhiên rất không hài lòng.
Đến khi đọc xong, Ứng Chí mới lười biếng ngẩng đầu nhìn một cái:
"Phần báo cáo mười phút có thể nói xong, cậu nói mất nửa tiếng."
Người kia lau mồ hôi trên trán, sắc mặt tái nhợt:
"Ứng tổng, tôi sẽ chỉnh sửa lại kế hoạch ngắn gọn hơn."
Ứng Chí không đáp, chỉ nhìn thẳng anh ta. Người kia cúi đầu không dám đối diện, còn những người khác thì nín thở, không ai dám thở mạnh. Ai cũng biết, sếp của họ nổi tiếng là Diêm Vương sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay lúc tất cả nghĩ rằng sắp bị yêu cầu tăng ca, Ứng Chí đột nhiên đứng dậy nói:
"Tan họp."
Mọi người: “???”
Vậy là xong? Không phải nên ở lại sửa phương án sao?
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Ứng Chí đã rời khỏi phòng họp.
Đường Kỳ vội vàng theo sau vào văn phòng tổng giám đốc.
"Khoảng một giờ nữa có một cuộc họp, buổi tối còn một số hợp đồng cần ký tên." Đường Kỳ thông báo.
Ứng Chí cởi áo vest, thay bằng áo gió đen, tiện tay chỉnh lại cổ áo, lạnh nhạt hỏi:
"Tan ca rồi."
"Ngài không tăng ca sao?" Đường Kỳ vẫn muốn hỏi tiếp.
Ứng Chí liếc mắt:
"Cậu thích tăng ca?"
"Không thích." Đường Kỳ ôm tài liệu, không hiểu sao sếp hỏi vậy.
"Vậy hỏi làm gì?" Ứng Chí đáp cộc lốc.
Hai người đứng chờ thang máy. Đường Kỳ nuốt nước bọt, nghĩ đến hậu quả, cuối cùng vẫn không dám buột miệng hỏi: "Không phải ngài thích tăng ca sao?"
Tới tầng một, Ứng Chí rời khỏi, Đường Kỳ chớp mắt vài lần mới xác nhận — hôm nay sếp thực sự không tăng ca.
Buổi tối, Ôn Yểu đi dạo quanh biệt thự một vòng, thấy đã đến giờ ăn liền muốn xuống bếp giúp mẹ La.
Không ngờ mẹ La cười nói:
"Ôn tiểu thư là khách mà tiên sinh mời đến, sao có thể để khách xuống bếp được?"
Ôn Yểu hơi ngượng:
"Thật ngại quá, làm phiền bác rồi."
Mẹ La xua tay cười hiền:
"Không có gì đâu, cơm tối sắp xong rồi, lát nữa có thể ăn luôn."
Cô tò mò hỏi:
"Ứng tiên sinh không ăn tối cùng sao?"
Bà cười cười:
"Tiên sinh thường tăng ca đến khuya, nên cơm tối cũng nấu muộn hơn."
Ôn Yểu gật đầu. Còn đang nói thì cửa đã mở.
Cô ra sảnh thì thấy Ứng Chí ướt nhẹp đứng ở đó, người đầy hơi lạnh.
Anh bước về phía trước vài bước, khí lạnh theo anh khiến cô bất giác rùng mình. Anh dừng lại, nhận ra điều đó, liền hơi lùi về sau, giọng trầm thấp vang lên:
"Mẹ La đang nấu cơm à?"
Ôn Yểu gật đầu:
"Lát nữa là ăn được rồi."
Ứng Chí thấy cô đứng trước mặt mình mà có vẻ rụt rè, ánh mắt anh tối đi.
"Tôi lên thay đồ."
Chờ anh lên lầu, cô mới nhẹ thở ra. Mẹ La bưng thức ăn ra bàn, vừa làm vừa lẩm bẩm:
"Kỳ lạ thật, tiên sinh mọi hôm về rất muộn, hôm nay sao lại về sớm thế?"
Ôn Yểu cười nhẹ, đi tới giúp bà đem đồ ăn ra:
"Chắc hôm nay công ty không có nhiều việc."
Ứng Chí xuống lầu đã thay bộ đồ mặc ở nhà màu xám nhạt, trông thoải mái hơn hẳn thường ngày nghiêm túc.
Cô ngồi đối diện anh, lặng lẽ ăn cơm, không dám nói gì.
Đang ăn, Ứng Chí bất ngờ lên tiếng:
"Chỗ này cách trường học của em hơi xa, mai để chú Lý đưa đi."
Ôn Yểu khựng lại, lấy điện thoại ra mở bản đồ. Vừa nhìn, cô đã thấy nơi anh ở quả thật khá biệt lập.
Ra khỏi khu này không tới 3 km là không bắt được xe nữa.
Ứng Chí nhìn hành động của cô, khóe miệng khẽ nhếch cười.