Ôn Yểu chôn mặt trong chăn, chẳng còn mặt mũi nào nhìn anh.
Ứng Chí thấy cô không trả lời, liền kéo chăn ra khỏi đầu cô, để lộ khuôn mặt vừa hoảng sợ vừa xấu hổ và giận dữ.
“Vừa rồi tôi giúp em, định cảm ơn thế nào đây?”
Cô vội kéo chăn lại, bên trong quần áo sớm đã bị nước thấm ướt, lớp vải trắng mỏng manh gần như dính vào da. Cô không dám ra ngoài gặp ai.
“Nhưng anh cũng…”
Câu “ăn đậu hủ tôi” mãi vẫn không nói ra được.
Ứng Chí biết cô định nói gì, nhưng vẫn thong thả ngồi bên mép giường, trêu ghẹo:
“Vào phòng là em, chủ động dựa vào tôi cũng là em. Là em chọc tôi trước đấy, tiểu thư Ôn.”
Mép giường sụp xuống, theo phản xạ, cô lập tức lùi về sau.
“Là tôi bị người ta hạ thuốc… Còn anh thì không, rõ ràng có thể…”
Rõ ràng có thể gọi người đưa thuốc tới, vậy mà lại chọn hôn cô.
Ứng Chí nhướng mày, không giấu giếm:
“Vì tôi không kiềm chế được.”
Cô mím môi, không nói nữa.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt vẫn còn hơi ửng đỏ, đôi mắt long lanh chưa hết men thuốc.
Ứng Chí nhìn cô một chút, cổ họng khẽ động, chỉ cảm thấy cả người nóng rực, ánh mắt cũng dần tránh đi.
“Tôi phải đi, nếu không sẽ rắc rối.”
Cô cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại là để nói lời rời đi.
Ứng Chí không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ôn tiểu thư, không định chịu trách nhiệm với tôi sao?”
Ôn Yểu trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn người trước mặt — thật sự là lý lẽ cùn.
“Ứng tiên sinh, người thiệt là tôi mà?”
Ứng Chí khẽ nhếch môi cười, gật đầu: “Nếu Ôn tiểu thư cảm thấy mình chịu thiệt, tôi có thể chịu trách nhiệm với em.”
Cô nghẹn lời, không biết nên khóc hay cười. Hắn thật sự tự mình quyết định mọi thứ.
“Không cần. Tôi chỉ hy vọng Ứng tiên sinh có thể quên chuyện đêm nay.”
Không muốn tiếp tục tranh luận với hắn, cô ôm chăn xuống giường, đi đến tủ quần áo tìm đồ.
Ứng Chí biết cô muốn đi, liền đưa bộ quần áo mà Đường Kỳ mang tới.
“Mặc cái này đi.”
Cô vừa nhận lấy thì hắn đã xoay người đi vào phòng tắm, vô cùng tự giác để lại không gian riêng tư.
Ôn Yểu cầm quần áo, đứng lặng hồi lâu. Thật ra đêm nay hắn thực sự không làm gì cô.
Không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng thay đồ rồi để lại một câu: “Ứng tiên sinh, cảm ơn anh.” Sau đó rời đi.
Dù gì đi nữa, trong những ngày vừa rồi, Ứng Chí là người giúp đỡ cô nhiều nhất.
Khi Ứng Chí bước ra, cô đã biến mất. Không khí ái muội trong phòng dần tan đi, trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu. Hắn gọi điện cho Đường Kỳ.
“Tra giúp tôi xem ai là người đã bỏ thuốc Ôn Yểu.”
“Vâng, tiên sinh.” Đường Kỳ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cú sốc. Không ngờ người vướng vào Ứng Chí lại là bạn gái Giang Tứ Hoài.
Ôn Yểu không về nhà mà tự thuê phòng khách sạn qua đêm. Cô nhắn cho Giang Tứ Hoài, nói mình ở nhà Lộ Gia.
Gửi tin xong, cô không nhìn lại, lập tức leo lên giường ngủ. Nhưng cô trằn trọc mãi vẫn không thể nào ngủ được, trong lòng bối rối. Khi ngủ mê man, ký ức đêm qua vẫn lờ mờ hiện về.
Ứng Chí ôm cô vào phòng tắm, dùng nước lạnh xối lên người để cô tỉnh táo phần nào.
Nhưng tỉnh táo rồi mới là khổ sở nhất. Cô phải cắn chặt môi không cho mình bật ra tiếng.
Chỉ có dòng nước liên tục dội lên người mới giúp cô kiềm chế cơn khao khát mãnh liệt.
Ngay cả Ứng Chí — người luôn bên cạnh — cũng không tránh được bị nước dội ướt người. Áo sơ mi trắng dính sát vào cơ thể, để lộ cơ bắp rắn chắc bên trong. Dục vọng vốn bị đè nén lại trỗi dậy.
Hắn rõ ràng thấy được ánh mắt cô đầy ham muốn, nhưng vẫn giữ được lý trí để chăm sóc cô.
Ngay cả lúc gần như mất đi ý thức, cô vẫn thấy may mắn vì người ở bên cô đêm đó là Ứng Chí.
May mà là hắn. Thật sự là may mắn.
Cô cố chịu đựng cho đến khi Đường Kỳ đưa thuốc tới mới thoát khỏi tình trạng đó.
Hôm sau, khi đến lớp, cô bất ngờ gặp Tô Dao Duệ.
Từ xa, người con gái ấy trông không còn rực rỡ như trước. Má bị gió thổi đỏ ửng, hẳn là đứng đợi rất lâu.
Tô Dao Duệ thấy cô, liền vẫy tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô không do dự mà bước tới.
“Đi thôi, tìm quán cà phê nói chuyện một chút.”
“Ừ.” Cô nhìn đồng hồ, thời gian vẫn dư dả.
Trong quán, Ôn Yểu im lặng. Tô Dao Duệ nhấp một ngụm cà phê rồi mở lời.
“Tôi sắp ra nước ngoài. Sau này, cô không cần phải lo lắng nữa.”
Cô không có phản ứng gì đặc biệt. “Chị nói tôi biết chuyện này làm gì?”
Tô Dao Duệ khẽ cười, ánh mắt vẫn đầy tự tin.
“Ôn tiểu thư, chúng ta đánh cược một lần. Nếu tôi ra nước ngoài mà Giang Tứ Hoài tìm tôi, thì cô rút lui. Nếu không, tôi cam tâm tình nguyện từ bỏ.”
Ôn Yểu uống một ngụm cà phê, vị đắng lan đầy miệng.
“Tại sao chị quay về?”
Tô Dao Duệ không ngờ bị hỏi như vậy. Cô không thích việc bị giành quyền chủ động.
“Vì tôi không thích người khác cướp thứ thuộc về mình. Tôi từng tin rằng Giang Tứ Hoài sẽ không yêu ai khác, nên yên tâm ra đi. Nhưng rồi có người gửi cho tôi những tấm hình chụp cô với anh ấy. Tôi không thể làm ngơ.”