“Mấy hôm trước, bạn trai em chăm sóc một người ở bệnh viện.”
Anh muốn nhắc nhở cô rằng Giang Tứ Hoài có thể đang ngoại tình.
Ôn Yểu lập tức đoán được đó là Tô Dao Duệ. Nhưng cô không hiểu vì sao Ứng Chí lại "tốt bụng" đến vậy.
Tuy nhiên, cô không muốn nói về chuyện đó lúc này, ngược lại hỏi:
“Ứng tiên sinh, đêm đó anh gửi em dòng tin nhắn về tuyết rơi, là có ý gì?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cố đọc thấu suy nghĩ phía sau sự bình lặng ấy.
Nhưng ánh mắt của Ứng Chí vẫn bình tĩnh như ban đầu, không hề có chút xao động.
“Tôi nghĩ… em sẽ vui.”
Tôi nghĩ em sẽ vui.
Tim cô như ngừng đập một nhịp. Cô vẫn không hoàn toàn hiểu được lời nói kia có hàm ý gì.
“Hửm?”
Ứng Chí nhìn cô rất lâu, rồi bất chợt đứng dậy, bước về phía cô.
Anh cúi xuống, hai tay chống lên thành ghế, vây cô lại giữa khoảng cách gần.
Khóe môi mang theo một nụ cười đầy ẩn ý.
“Ôn tiểu thư, bạn trai cô đã ngoại tình, còn định giả vờ câm điếc đến bao giờ?”
Anh ta tận mắt chứng kiến Giang Tứ Hoài ôm một người phụ nữ khác trong bệnh viện, lo lắng Ôn Yểu sẽ buồn. Đêm tuyết rơi đó, nhớ đến ánh mắt thích thú của cô khi nhìn thấy tuyết, anh mới báo cho cô biết chỉ vì muốn cô vui lên.
Ôn Yểu nuốt khan, hơi thở của người đàn ông đang bao trùm khiến cô choáng váng.
“Vậy thì sao?” – Cô cụp mắt, khẽ mím môi đáp.
Ứng Chí không buông cô ra, ngược lại còn nói tiếp theo dòng suy nghĩ của cô:
“Ôn tiểu thư cũng có thể chơi trò gậy ông đập lưng ông.”
Lần này, cuối cùng cô cũng hiểu ẩn ý trong lời anh. Một sự ám chỉ trắng trợn thế này, nếu cô vẫn không hiểu thì đúng là giả ngốc.
Cô khó nhọc cong môi, hỏi lại:
“Ứng tiên sinh định cướp người của người khác sao?”
Ánh mắt Ứng Chí trở nên sâu thẳm, khóe môi khẽ nhếch:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hai người đã kết hôn chưa?”
“Chưa.”
“Vậy thì cướp gì của ai?”
“…”
Tim Ôn Yểu đập liên hồi, cô thật sự không thể xác định Ứng Chí đang nghĩ gì về mình. Có thể anh chỉ hứng thú nhất thời thôi, còn cô thì không muốn ném trái tim mình thêm một lần nữa.
Cô dần lấy lại lý trí, thản nhiên đối mặt với anh:
“Cho dù sau này tôi chia tay anh ta, người tiếp theo cũng sẽ không phải là anh.”
Nói xong câu đó, bầu không khí lặng đi hẳn.
Ứng Chí không nói gì, ánh mắt dán chặt lên gương mặt bình thản của cô, như thể đang cố nhìn thấu điều gì đó.
Nhưng cô vẫn rất điềm tĩnh. Dù tình cảnh khó xử thế nào, đôi mắt ấy vẫn giữ được sự bình lặng.
Anh buông tay khỏi ghế, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô:
“Hy vọng cô sẽ không hối hận.”
Nói rồi, anh quay người bỏ đi. Đúng lúc đó, Mạnh Tri Thanh và mấy người khác cũng vừa về tới.
“Ủa, Ứng Chí không ăn à?” – Hạ Châu tò mò hỏi, không hiểu sao anh lại rời đi đột ngột như vậy.
“Yểu Yểu, có chuyện gì giữa cậu và Ứng tiên sinh sao?”
Ôn Yểu ngẩng đầu, vẫn giữ nụ cười như thường:
“Tớ với anh ấy cũng chẳng quen biết gì nhiều, thì làm sao có thể xảy ra chuyện gì được.”
Lộ Gia cười:
“Thôi được rồi. Nhìn nè, tớ mua trà sữa cho cậu.”
Cô đưa trà sữa cho Ôn Yểu – loại ba phần ngọt mà cô thích.
“Cậu vốn không thích uống quá ngọt, nên tôi chọn ba phần.”
Ôn Yểu nhìn cốc trà sữa, mỉm cười:
“Cậu thì chắc năm phần ngọt rồi. Dù gì người nhà cậu cũng thích uống ngọt mà.”
Lộ Gia nhớ đến chuyện hồi cấp ba, mặt lập tức đỏ bừng, thẹn quá hóa giận:
“Rõ ràng là tớ thích, liên quan gì đến anh ấy.”
Ôn Yểu chỉ cười khẽ, không nói gì thêm.
Nhìn lại hành trình gập ghềnh mà Lộ Gia và người ấy đã đi cùng nhau từ thời cấp ba đến giờ, cô lại thấy bản thân chẳng biết phải bước tiếp về hướng nào.
Tống gia liên hôn với Khương gia.
Giang Tứ Hoài dắt Ôn Yểu đến dự tiệc. Mấy ngày nay, cô luôn rất trầm mặc.