và Ánh Tuyết ăn hết phần cá viên, bánh tráng trộn và tán dóc tầm một tiếng nữa thì Tấn Phong xuất hiện, điển trai trong chiếc áo thun trắng và quần tây đen, tay xách theo chiếc cặp dùng để đựng máy tính và một chiếc túi giấy.
Mái tóc dường như hãy còn ướt nước. Có vẻ chỉ sấy vội chạy đến đây.
- Thôi, về đây, trả cho Tấn Phong. – Ánh Tuyết ghẹo nhẹ má lên.
- Cảm ơn em nhé Ánh Tuyết. Trợ lý của đang ở cổng, sẽ đưa em về. – Tấn Phong mỉm , dịu dàng cất tiếng.
- Cảm ơn gì chứ. Mỹ Trân là bạn em mà. Thôi, em về nha, tối mai em .
Cô bạn nhí nhảnh vẫy tay với sang nháy mắt với , đó tung tăng thẳng. hâm mộ Ánh Tuyết, cô mồ côi từ nhỏ, sống với dì dượng nhưng một tính cách hoạt náo, nhanh nhảu, buồn sầu như bao chung cảnh khác. Nghị lực của cô hơn hẳn nhiều.
- Anh việc trong luôn ? – ái ngại hỏi khi thấy đang mở nguồn chiếc laptop.
- Ừ. Đôi khi cũng cần đổi gian việc. Công ty đang cố để cung cấp hàng bệnh viện . Anh cũng đang ý đến đây ăn vạ để giám đốc bệnh viện thương tình mà ký hợp đồng.
- Vậy cũng ? – tròn mắt ngạc nhiên.
- Anh đùa thôi. Phải đấu thầu chứ. Ở đây nếu mua sắm các vật dụng linh tinh, thậm chí là gạo thì vẫn chào giá cạnh tranh đấy.
Chẳng ngờ một ngỡ nghiêm túc như Tấn Phong mà cũng đùa. phì , nhích dần về phía đầu giường và tựa , ngắm bộ dạng trong phút chốc trở nên nghiêm túc của .
Một đàn lớp mà từng thầm thương trộm nhớ giờ đây chẳng khác nào của . thầm cám ơn cuộc đời đưa đẩy cho gặp cùng Ánh Tuyết.
Đàn ông trong lúc tập trung việc là quyến rũ nhất, cũng ngoại lệ, giống Hoàng Thiên. À, món quà tặng cũng để căn biệt thự . chỉ mới dùng vài . Thật tiếc nuối.
nó chẳng đắt đỏ lắm nhưng giá trị tinh thần là lớn, thông qua nó, tiếp thêm lửa đam mê cho , cổ vũ mạnh dạn thực hiện những điều mà bản thật sự mong .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rồi sẽ đến ngày tay bình phục, sẽ vẽ , cắt may. Có điều, chẳng thể chơi đàn nữa, bác sĩ rằng tay sẽ còn linh hoạt.
Mọi thứ , sẽ chậm hơn bình thường. Chưa kể lúc trái gió trở trời, vết thương dẫu lành cũng sẽ đau nhức. Thế nhưng, nỗi đau đó bằng nỗi đau trong tim chứ. Đau đến tê liệt.
- Muốn ngủ ? – Tấn Phong nheo mắt , hỏi nhỏ.
- Anh xong việc ? – hỏi .
- Ừ, xong .
gật đầu, Tấn Phong liền tiến tới, giúp ngay ngắn, kéo chăn đắp lên nửa tắt máy tính, tắt bớt điện. thấy lấy áo khoác gối kê đầu và ngả lưng ghế sô pha.
Lần đầu tiên, chung phòng với một đàn ông là Hoàng Thiên. Cảm giác nhịp đập trái tim như nhanh hơn, mãi một lúc lâu mới dần bình thường , dần chìm giấc ngủ.
bảy giờ sáng, bác sĩ đến thăm khám cho , hỏi han một lúc. Có vẻ như nam bác sĩ quen với Tấn Phong vì cách chuyện giữa họ khá thoải mái.
Thể theo yêu cầu của , bác sĩ bảo y tá bên cạnh ghi thêm đơn thuốc dành cho một chai bổ đạm, chờ khi ăn sáng xong sẽ tiến hành truyền.
Sự thật là cũng thấy cơ thể kiệt quệ. Yêu Hoàng Thiên, hạnh phúc nhưng nỗi lo lắng vẫn âm ỉ thường trực thành thử tinh thần sa sút, ảnh hưởng luôn tới thể chất.
Có lẽ vì ngày nào cũng thấy nên Hoàng Thiên nhận , còn Tấn Phong khá lâu gặp, thành thử dễ dàng phát hiện tay chân ốm nhiều.
Bác sĩ rời , nữ điều dưỡng Tấn Phong thuê cũng bước . Cô khá trẻ, làn da trắng trẻo, gương mặt nhỏ nhắn, mặt trái xoan mà hằng mơ ước.
Sau khi cúi chào Tấn Phong, cô tiến , dìu đánh răng, rửa mặt. Hiểu rằng đây là công việc của một điều dưỡng nên đỡ ngại hơn. Hôm qua, Ánh Tuyết giúp tắm gội khiến ngại đỏ cả mặt dù rằng vẫn cô bạn là nữ giống .
Trở giường lâu thì Tấn Phong cũng , tay là phần thức ăn sáng. Anh dặn dò điều dưỡng vài câu đến . Lúc , mới nhận vẻ hốc hác mặt .