Tôi đành chịu thua Hoàng Thiên, gật đầu đồng ý cùng xuống, ăn bánh, uống . Bánh ngon, ngọt, trai rót , đút bánh tận miệng nên sung sướng lắm, tha hồ làm nũng, đòi đút cái , cái , bắt thổi cho nguội.
Đêm dần khuya, Hoàng Thiên cũng thấm rượu nên chúng về phòng. Lần , đến phiên làm nũng, gối đầu lên bụng , bắt xoa lưng cho dễ ngủ.
Anh làm cảm giác như thiếu thốn tình lắm . Anh ba đầy đủ mà, nào trẻ mồ côi .
Khi tiếng thở đều đều vang lên, mới yên tâm nhắm mắt, chìm giấc ngủ. Trong cơn mơ chập chờn, những thiết kế thời trang đủ màu, đủ kiểu nhảy nhót quanh .
Tôi thấy Hoàng Thiên tự tay thiết kế cho một chiếc váy cưới trắng tinh khôi và thấy tự tay vén chiếc khăn voan phủ mặt lên. Tất cả đều chân thật cho đến khi choàng tỉnh và nhận chỉ là cơn mộng mị.
- Chào buổi sáng em yêu, chúng chuẩn xuất phát nhé. Tám giờ . Sẽ ăn sáng đường luôn. – Hoàng Thiên hôn lên trán , dịu dàng cất tiếng.
- Được.
Mấy năm , về quê thăm mộ ba khi mà bà Ngọc Minh và Hoàng Thiên từ Mỹ trở về. Sáng nhảy lên xe khách , chiều lật đật bắt xe về dù rằng bà chủ cho phép nghỉ hai, ba ngày.
Từ ngày gia cảnh sa sút, tình trong dòng họ còn lợt lạt hơn dưng nước lã nên khi thắp hương, chuyện trò cùng ba một lúc thì luôn, chẳng ghé nhà ai.
So với mảnh đất sinh thì bây giờ, thấy căn biệt thự cho cảm giác ấm áp và an hơn.
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi khu villa, dần dà bỏ thành phố hoa lệ lưng tiến thẳng về vùng quê thanh bình, yên ả. Hoàng Thiên cũng thắc mắc gì thêm về họ hàng bên khi bảo rằng nhắc tới họ.
Vốn dĩ nhận trách nhiệm chỉ đường cho nhưng cuối cùng ngủ quên mất. Khi ngáp dài, ngáp ngắn tỉnh dậy thì hai giờ chiều và chiếc xe dừng ngay khu nghĩa trang của xã. Cũng may đàn ông lạc.
- Anh đường?
- Đường đây, hỏi mười dọc đường. – Hoàng Thiên chỉ miệng và .
Chúng cùng xuống xe. Anh đưa hai bó hoa cúc trắng, còn thì bê hai chậu hướng dương vàng rực, sóng bước cùng sâu trong khu nghĩa trang.
Tôi công nhận là chọn đúng con rể tương lai cho ba . Chưa cần nhờ mà nhanh tay lấy xô xách nước để rửa mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Giống như rành rọt khu lắm . Anh vòi nước ở đó ? – Tôi tạt nước lên ngôi mộ hỏi.
- Anh thấy khi đang . Đừng xem thường những doanh nhân thành đạt chứ.
- Đồ tự mãn.
- Anh là tự mãn.
là hơn Hoàng Thiên. Cơ mà cũng ý lấn lướt . Tôi dựa dẫm nhiều hơn.
Có ai ngờ đôi bàn tay ngọc ngà của vì mà làm những việc như thế chứ. Anh những yêu bằng những lời đường mật, cánh mà còn dùng hành động để chứng minh.
Qua hết nửa tiếng, hai ngôi mộ trở nên sạch sẽ và sáng sủa. Mọi khi một , bò lết tận tiếng rưỡi mới xong.
Anh nắm tay , lặng mộ hồi lâu. Tôi gì với họ nữa. Anh , lớn như khi cầu nguyện sân thượng. Và , cũng chẳng dám hỏi vì nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc, trầm ngâm của .
- Mỹ Trân, giới thiệu với ba em . – Hoàng Thiên sang , yêu cầu.
- À, . Ba , hôm nay con đưa Hoàng Thiên đến thăm ba . Anh là… là…
- Con là chồng tương lai của Mỹ Trân và là con rể tương lai của ba ạ.
Có cơn gió chiều mơn man thổi tim , mang theo nắng xuân ấm áp, làm liền những vết thương, xoa dịu những nỗi đau âm ỉ trong lòng suốt bao nhiêu năm tháng. Tiếng “chồng” thiết và êm tai thế nhỉ?
- Vâng ạ, là đàn ông con yêu. – Tôi cúi đầu, e thẹn cất lời.
Cuối cùng cũng đến đêm ba mươi Tết . Tuy Hoàng Thiên hề Mỹ và sẽ chỉ quanh quẩn ở nhà với nhưng đánh tiếng rằng du lịch xa để khỏi ai tới thăm hỏi.
Nguyên một ngày hôm qua cho đến tận chiều nay, là cổng nhận quà của các đối tác lớn nhỏ và bạn bè , còn trốn biệt trong phòng, diễn tròn vai kẻ vắng mặt.
- Mỹ Trân, đây. – Anh cất tiếng gọi khi bước phòng khách.