Ngày Anh Trưởng Thành

Chương 64: Mùa Xuân Đó Có Anh - 2



- Từ hôm nay cho đến lúc về, chúng ngủ chung nhé. Mỗi ôm em, ngủ ngon, em êm hơn con gấu bông.

Tôi phì , vuốt ve tấm lưng rộng tỏ ý đồng tình. Tôi thích làm nũng với Hoàng Thiên và ngược , cũng thích làm nũng với . Tôi sẽ với rằng cũng ngủ ngon hơn khi ở trong vòng ôm của .

Chỉ tội cho con gấu bông màu nâu thôi, mỗi xách gối lên phòng thì nó rìa. Anh ẵm nó góc tường, cho úp mặt đấy, hệt như đang chịu phạt.

Thời gian dường như trôi nhanh hơn khi ở bên . Mới chợp mắt thì trời sáng. Hai chúng cùng dọn dẹp nhà cửa, trang trí bàn thờ, giặt chăn mền, phơi quần áo, nấu ăn, quét sân…

Khi tất cả trong ngoài sạch bong, sáng bóng, đẽ thì trời cũng ngả về chiều. Anh liếc đồng hồ về phòng, chui nhà tắm, còn vạch từng bộ quần áo treo trong tủ để chọn cho một bộ đồ.

Thật , bộ nào của cũng , vớ đại cũng , chẳng cần lựa nhưng tại cứ thích bảo lựa thế chứ.

- Cho mặc bộ . Lịch lãm, sang trọng, đầy quyến rũ.

Tôi đặt bộ quần áo ngay ngắn giường tung tăng về phòng, tắm gội bởi cũng đang hôi như cú một ngày moi móc hết các ngóc ngách trong biệt thự dọn dẹp.

Tôi cũng quét dọn mỗi ngày đó nhưng khi tổng vệ sinh cuối năm thì kiểu gì cũng lòi một đống việc.

Lúc đến phòng khách thì thấy yêu dấu xuất hiện. Anh quá mức cho phép , mái tóc vuốt keo khiến quyến rũ hơn nhiều.

Người đàn ông là bạn trai của ? Thật là vinh hạnh, vinh dự, vinh quang cho quá. Anh giống như viên ngọc quý, rơi nhầm miệng con cóc . tất cả là do chọn mà. Anh thích thiên nga, thích cóc.

- Mấy cô nhân viên và khách hàng nữ sẽ đổ đứ đừ mất thôi. Anh nhớ đường về nhé. – Tôi khoanh tay, cất tiếng châm chọc mặc dù chạy đến, ôm hôn một cái.

- Đừng bao giờ ghen với ai vì trong lòng em là duy nhất. Có ôm hôn ?

Ôi, cái gã là đặt con chíp trong đầu, trong tim, trong bụng đấy chứ? Sao thể ý đồ đen thui của kìa? Chẳng là nên vui sợ nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Muốn. – Tôi khẽ gật đầu, lí nhí đáp.

Anh sải bước đến, kéo ôm chặt lòng. Tôi nhắm mắt, chìm đắm trong mùi hương đặc trưng của . Anh sinh trong bụi bạc hà mà thơm thế nhỉ?

Tôi thèm canh chua cá lóc quá , mặc dù mùi bạc hà giống bạc hà dùng nấu canh chua nhưng nó vẫn gợi cho thèm. Ngày mai, sẽ nấu một nồi canh chua cá lóc thật lớn để ăn cho thèm.

Đang mê mẩn thì bỗng đẩy và nhanh chóng đặt nụ hôn lên môi khiến mụ mị luôn, buông thõng, mặc giữ lấy. Môi mềm mịn, còn vị ngọt nữa.

Tôi thèm kẹo bạc hà nhân sô cô la ở giữa , lát nữa, sẽ bảo tiện đường ghé mua cho một bịch lớn, để mang về phòng ăn dần.

- Anh nhé, tối về chúng tiếp tục. – Anh trong tiếng thở nặng nề khi hai đôi môi tách .

- Mua cho em bịch kẹo bạc hà nhân sô cô la Dynamite, bịch lớn.

- Gì chứ?

- Kẹo.

Hai tay giữ chặt lấy vai , mày chau , ánh mắt tỏ rõ vẻ khó hiểu. Nếu trong lúc hôn , nhớ tới kẹo thì hẳn là thất vọng lắm nhỉ? Anh sẽ mắng ham ăn cho mà xem. Ai bảo môi mềm mềm, mát mát làm gì. Tôi là đứa tưởng tượng, liên tưởng mà.

Làn da trắng của khiến nhớ tới bánh bao chỉ. Anh mà thì răng khiến liên tưởng tới trái bắp nếp luộc, còn mấy ngón tay làm thèm măng le. Trong mắt , là một dĩa thức ăn lớn, đủ món.

- Được , mua cho em ba bịch, cho em ăn sâu răng luôn.

Hoàng Thiên véo nhẹ má lưng bước . May quá, còn nghĩ sẽ hỏi cái gì đó.

Đột nhiên, nghĩ đến Tấn Phong. Tấn Phong cũng là một trong những khách hàng trung thành của SunshineBank, chắc chắn sẽ nhận thiệp mời. Đã lâu , hề nhắn tin gọi điện cho .

Dẫu như thế là cho cả hai nhưng thi thoảng, vẫn cảm giác áy náy, chút tội vì phụ tấm chân tình của trai luôn nhớ về suốt ngần năm mà mở lòng đón nhận ai khác. Chỉ mong Tấn Phong sớm ngày xóa nhòa bóng dáng , cho bản cơ hội hơn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com