Tôi ngờ ngợ nhìn vào đôi mắt long lanh in gương mặt mình của anh. Trả lời nhanh như tia chớp vậy, không cần suy nghĩ sao?
- Nhưng em đang lo sợ điều gì mà không cho anh công khai và ngăn anh gặp Hellen. Em không tin anh à?
Cái gật đầu nhè nhẹ của tôi khiến gương mặt vốn đang sáng láng của người đàn ông bỗng hóa đen xì. Anh hít sâu một hơi rồi cười nhạt nhẽo, vòng tay càng siết chặt lấy tôi hơn, chẳng nói năng thêm gì.
Thật tình, đối với tôi, anh vẫn là một cái mê cung mà tôi rất khó nắm bắt. Tôi cũng đâu thể đóng cái cũi, nhốt anh vào và khóa lại. Nếu anh là một người đàn ông không thành đạt, không giàu có, không nổi tiếng thì có lẽ tôi sẽ bớt lo và nghĩ ngợi.
Nói đâu xa, cỡ Tấn Phong thôi là tôi cũng cảm thấy m.ô.n.g lung rồi. Tình cảm này chưa trải qua bất kỳ thử thách nào, thành thử chưa có gì đảm bảo cả.
- Hoàng Thiên. – Tôi nũng nịu chạm vào mặt anh, gọi khẽ.
- Ừ. Sao vậy?
- Thật ra.. em chưa muốn công khai vì chưa chuẩn bị tâm lý. Quá trình chuyển đổi từ ô sin qua người yêu của anh có chút gì đó hơi.. hơi.. nói làm sao đây? Vốn từ em ít quá.
Tôi nhăn nhó, cố gắng kiếm mỹ từ nào đó để giải thích nhưng cuối cùng chẳng nghĩ được từ vựng nào cả. Tôi vốn dốt văn mà, biết sao được. Hy vọng một người thông minh như anh sẽ hiểu, còn anh không hiểu thì chắc tôi cũng mặc kệ anh nghĩ sao thì nghĩ.
- Vậy vấn đề về Hellen là gì?
Mắt tôi sáng rực khi nghe Hoàng Thiên mở miệng hỏi. Vậy là anh hiểu câu vừa rồi rồi đúng không nhỉ? Phải, chắc chắn rồi. Anh học cao hiểu rộng, nghe vài chữ thì đoán được ngữ cảnh, ý nghĩa ngay ấy mà. Tôi đúng là lo thừa rồi.
- À. Hellen thì.. thì..
Ngập ngừng hồi lâu, tôi đành mượn câu chuyện của hai vợ chồng ông hàng xóm năm xưa để diễn đạt cho anh hiểu nỗi lo của mình.
Số là ông hàng xóm ấy quá tốt bụng, nhiệt tình giúp đỡ người phụ nữ đơn thân cách vách từ việc lớn đến việc nhỏ. Vợ ông có cằn nhằn nhưng ông ta cứ bảo làm vậy để tích đức cho con cái, còn cho rằng vợ mình nhỏ nhen.
- Anh biết sau đó thế nào không? – Tôi áp hai tay mình vào hai má anh, hỏi nhỏ.
- Không. Em nói tiếp đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Kết quả là ông ta cũng tích điểm đổi quà, lòi ra một đứa con chung với người phụ nữ đơn thân ấy. Một đêm mưa to gió lớn, sang sửa cái bóng đèn mà thành ra thế đấy.
Khóe môi Hoàng Thiên giật giật mấy cái, cuối cùng không nhịn được mà phì cười. Cái tên này tưởng tôi đang kể chuyện phiếm chắc? Đó là người thật việc thật. Bà vợ khi biết chuyện thì khóc ngất lên ngất xuống, rồi chỉ một tháng sau, bà dắt đứa con nhỏ ra đi không lời từ biệt.
Người chồng cũng xất bất xang bang đi tìm đấy, nhưng nào có gặp được. Bẵng một năm sau, ông ta và người phụ nữ kia mặc kệ lời dị nghị của xóm làng, mang nhau về ở chung.
- Em không nói đùa đâu. – Tôi chau mày, khẳng định.
- Anh tin em. Yên tâm nhé cục cưng, anh sẽ không gặp Hellen đâu.
Lần đầu được anh gọi là cục cưng, được anh cưng nựng thật lòng chứ không hề cà rỡn khiến tôi sướng rân. Ôi, hôm nay tôi được làm cô bé Lọ Lem rồi này. Anh sẽ là chàng hoàng tử giàu có, đẹp trai của tôi. Mọi thứ thật sự đẹp, cứ như một giấc mơ.
Tôi cúi đầu, chủ động tặng anh chàng người yêu một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi bật đứng dậy, đi lấy hốt rác và chổi cùng khăn lau lên dọn dẹp bãi chiến trường.
Tuy Hoàng Thiên muốn giúp nhưng sau khi bị tôi trừng mắt, bắt ngồi im thì anh cũng ngồi yên trên ghế nhưng miệng thì liên tục nhắc nhở tôi phải cẩn thận.
Mọi thứ xong xuôi cũng gần mười giờ đêm, tôi cẩn thận dìu Hoàng Thiên vào phòng anh. Cái chân này của anh đúng là số khổ, vết thương cũ vừa lành chưa bao lâu thì giờ lại thêm vết thương mới.
- Mai anh đi làm chắc đau lắm. – Tôi xót ruột, thở dài.
- Mới thì đau thôi, qua một đêm sẽ bớt. Yên tâm đi bé cưng, anh sẽ không để mẹ phát hiện đâu.
Anh nghĩ rằng tôi sợ bà chủ biết sao? Cùng lắm là nói anh tự làm đổ ly, tự giẫm lên mảnh vỡ là được mà. Tôi sợ là sợ anh di chuyển khiến vết cắt rộng ra, chảy m.á.u tiếp chứ bộ.
Hoàng Thiên vừa chính thức trở thành bạn trai bí mật của tôi vào buổi tối thì sáng hôm sau, anh phải lên đường đi công tác đột xuất.
Vốn dĩ chuyến công tác này do phó chủ tịch SunshineBank phụ trách dẫn đầu đoàn nhưng ông ấy bỗng bị sốt trong đêm, phải nhập viện. Thế là, người yêu dấu của tôi buộc phải thay thế.
Ban ngày bận rộn với các hoạt động của đoàn, tối đến, anh lại tranh thủ gọi video cho tôi. Cảm giác nằm sấp trên giường, vừa ăn snack vừa nhìn anh qua màn hình điện thoại thật là tuyệt.
Tôi biết nhớ nhung anh thật nhiều và cũng mong ngóng ngày anh quay về bên mình. Tôi nhớ mùi hương bạc hà nam tính vương trên cơ thể anh, bàn tay mềm như vải và ánh mắt thâm tình chỉ dành cho mỗi mình tôi.